Chương 15: (Vô Đề)

Sáng sớm, đồng hồ sinh học của Âu Lăng Dật như mọi ngày đánh thức y dậy rất chuẩn xác.

Y ngồi yên ở trên giường giật mình ngẩn người trong chốc lát, vài phút sau mới khôi phục thần trí. Đứng lên đi vào phòng tắm, y cảm giác buổi sáng hôm nay bỗng dưng trở nên khoan khoái lạ thường.

Đứng trước gương cẩn thận đánh răng, bên tai không còn truyền đến những thanh âm làm phiền mọi khi của Âu Hình Thiến, Âu Lăng Dật khó hiểu thầm nghĩ: Âu Hình Thiến người này không giữ chữ tín, quả nhiên luyện tập chỉ là đùa giỡn.

Đinh ninh như vậy, Âu Lăng Dật đảo mắt đem Âu Hình Thiến bỏ qua, lưu loát rửa mặt xong, thay bộ y phục thể thao, thần thanh khí sảng chuẩn bị ra ngoài chạy bộ.

Cửa phòng vừa mới hé mở, Âu Lăng Dật bị pho tượng mặt đen như sát thần đột nhiên xuất hiện đứng lù lù trước cửa, thoáng chốc cả kinh.

Chỉ thấy hai mắt Âu Hình Thiến giống con gấu trúc, mang theo nụ cười miễn cưỡng, tựa vào vách tường cạnh cửa chờ đợi, cả người tản ra từng lớp sương mù đầy ám khí, hướng bốn phía công kích.

Âu Lăng Dật không cần thả tinh thần lực dò xét, cũng có thể nhận thấy được một cỗ hắc khí từ sâu thẳm bên trong có bao nhiêu là sâu nặng cùng oán niệm.

"Nhị thúc! Tâm trạng không tốt sao? Nếu không khỏe thì tốt nhất ở nhà nghỉ ngơi đi! Cháu tập một mình không vấn đề.", Âu Lăng Dật vươn bàn tay trắng nõn nhỏ bé, ghét bỏ tới gần Âu Hình Thiến đẩy hắn ta đang chặn cánh cửa. Cổ hắc khí này oán niệm quá nặng, khiến y không khỏi một thân nổi da gà.

"Cháu thế mà biết chú đang khó chịu?", Âu Hình Thiến không phát hiện ánh mắt chán ghét của Tiểu Dật, ôm bả vai nhỏ nũng nịu hỏi.

Bình thường người khác ai ai cũng biết Âu Hình Thiến là loại người nham hiểm, ngoài mặt tuy cười xán lạn lấy lòng hắn ta, bên trong chỉ như vỏ rỗng được nhét đầy hư vinh coi Âu Hình Thiến là công cụ kiếm lợi. Rất ít người, hay chẳng có một ai chân chính hiểu được cảm xúc, suy nghĩ Âu Hình Thiến.

Tối hôm qua sau khi cùng anh trai nói chuyện, tâm tình hắn ta cực kém, nghĩ nếu thực nghiệm không thành công, nên như thế nào cứu đứa cháu bảo bối, phiền lòng thao thức không ngủ cả đêm, tinh thần hỗn loạn. Vốn tưởng rằng chính mình che dấu tốt lắm, không nghĩ tới đứa cháu nhỏ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra.

"Sao lại không! Chú xem bản thân kìa! Rõ ràng chú tối qua không ngủ!", Âu Lăng Dật tràn đầy nghiêm túc, dùng ngón tay thon dài, hướng Âu Hình Thiến không tiếng động, khua tay múa chân để biểu đạt. "Chú trở về ngủ đi! Cháu chạy một mình."

Âu Lăng Dật mới là người thoải mái, không muốn bên cạnh có một pho tượng tùy lúc sẽ tỏa ra khí tức oán hận. Điều này làm cho y không có biện pháp chuyên tâm rèn luyện.

"Vẫn là Tiểu Dật quan tâm Nhị thúc! Nhị thúc cảm động lắm!", Âu Hình Thiến nghe xong yêu cầu lặp đi lặp lại của Tiểu Dật vì mong muốn mình trở về nghỉ ngơi, tự động đem não đi chơi xa, cắt câu lấy nghĩa thành đứa cháu nhỏ đối chính mình đặc biệt quan tâm. Hắc khí lập tức bị một trận gió lớn quét bay không còn chút hư ảnh, trên mặt khôi phục thần sắc dương quang xán lạn như mọi ngày.

"Nhị thúc hiện tại tốt lên nhiều rồi! Đi một chút với cháu! Tập luyện nào!". Nhờ sự quan tâm của đứa cháu nhỏ nháy mắt chữa khỏi, Âu Hình Thiến thắt lưng dựng thẳng, hưng phấn thôi thúc lôi lôi kéo kéo Tiểu Dật xuống lầu.

Gượm đã, Âu Lăng Dật phi thường cảm thấy hoang mang: Rõ ràng một giây trước hắc khí còn đậm đặc, bản thân tuyệt đối sẽ không phán đoán sai lệch, như thế nào ngay sau đó biến mất? Anh em Âu gia khôi phục sức khỏe lẫn tâm tình quả nhiên kinh người! Trách không được lăn lộn hắc đạo nhiều năm như vậy đều không chết!

Âu Lăng Dật bĩu môi, trong lòng âm thầm ai oán, bị Âu hình thiến xách ra tận cửa.

Chú cháu hai người luyện tập xong, thả cước bộ chậm chạp trở về, mọi người đều đã rời giường, chờ bọn họ cùng nhau ăn bữa sáng.

Vội vàng tắm rửa, cởi bộ đồ thấm đẫm mồ hôi rồi thay bằng chiếc áo sơ mi trắng có chi tiết họa báo lên người, một thân Âu Lăng Dật lộ ra cỗ tao nhã tôn quý, thật tự nhiên tiến vào phòng ăn, theo thói quen nhanh chóng ngồi xuống vị trí trong góc.

Thấy y xuất hiện, Âu Hình Thiến và Âu Lăng Sương hành động rất nhanh gọn, cùng nhau chiếm chỗ trước, một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải, Âu Lăng Dật chính giữa, không khí xum họp thật ấm cúng, duy chỉ người làm cha là Âu Hình Thiên ngồi ở vị trí gia chủ, giống bị mọi người cô lập.

Âu Thiên Bảo gặp Âu Lăng Dật không một vết sứt mẻ hiện diện trong phòng ăn, nơi đáy mắt thoáng thất vọng. Thấy y hiểu chuyện mà ngồi cách xa, cũng âm thầm thu hồi ánh nhìn ác cảm, cúi đầu dùng bữa.

Âu Hình Thiên nhìn Âu Thiên Bảo đến cạnh, nhủ thầm trong lòng đây mới là con mình, lại liếc qua đứa con đang an tĩnh ăn sáng chẳng may may ngó đến mình, trong lòng hậm hực.

"Dật nhi! Sang đây ngồi!", trầm giọng đánh gãy ba người đối diện dùng cơm đến thập phần hài hòa, Âu Hình Thiên vẻ mặt lạnh băng cất tiếng, hiển nhiên tâm tình rất không tốt.

Âu Lăng Dật vẫn đang cúi đầu chuyên tâm ăn, giống như không có nghe thấy tiếng gọi đầy quyền lực của phụ thân.

"Âu Lăng Dật! Lại đây! Ta hỏi con một chuyện!", Âu Hình Thiên quan sát bé con căn bản không để ý tới mình, trên mặt hàn khí càng sâu, giọng điệu tăng thêm phần nghiêm trọng.

Âu Lăng Dật cảm giác được chính diện một luồng thần khí oán niệm đập thẳng mặt, kinh ngạc ngẩng đầu. Tất nhiên, y nghe thấy Âu Hình Thiên gọi, nhưng không hề ngờ đến một tiếng "Dật nhi" kia hóa ra là kêu chính mình, bởi vậy không thèm bận tâm.

"Dật nhi"? Trong đầu vang vọng hai từ quá đỗi thân mật, Âu Lăng Dật cảm thấy lỗ tai của bản thân khẳng định có vấn đề. Đời trước Âu Hình Thiên cả họ tên đầy đủ cũng không thèm gọi, nói gì đến loại xưng hô gần gũi kia.

Âu Hình Thiên lòng tràn đầy tức giận thấy đối phương rốt cục chịu ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu, gương mặt trắng xinh nhìn mình với biểu cảm vô cùng ngốc nghếch, hàn khí chợt tắt cái phập. Hắn vô lực, điều chỉnh sắc mặt thành ôn nhu, dịu giọng lặp lại: "Đến cạnh ta, ta có chuyện hỏi con."

Bị vẻ mặt lo lắng của Âu Lăng Sương bên cạnh giục y, Âu Lăng Dật phục hồi tinh thần, cau mày đứng dậy, đi đến bên phải Âu Hình Thiên nhưng không ngồi xuống, cái đầu nhỏ hơi ngước, hoang mang nhìn hắn.

Bộ dáng bé con cực kỳ đáng yêu thu trọn vào tầm mắt, Âu Hình Thiên nhịn không được ở gương mặt trắng nõn, mềm mại nựng xuống: "Ngày hôm qua tại sao con về trước mà không gọi điện thoại cho phụ thân báo một tiếng? Khiến phụ thân phải lo lắng, lập tức tìm con khắp nơi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!