Trong điện thoại giọng Đường Hân Nghiêng ngọt ngào vang lên.
- Chẳng lẽ có gì em mới gọi cho anh được sao ?
Cảnh Tử Sâm dựa lưng vào giường, cũng quen rồi với sự trẻ con của Đường Hân Nghiêng.
Anh hỏi.
- Được rồi, nghe nói em bị bệnh, khỏe hơn chưa?
- Anh còn quan tâm đến em à, nghe em bệnh mà không đến thăm, hừ một cuộc điện thoại cũng không có.
Giọng Đường Hân Nghiêng vô cùng tủi thân.
Cảnh Tử Sâm không biểu cảm gì, mắt anh nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng tắm.
- Nghe giọng em như thế, chắc chắn đã hết bệnh rồi đúng không? Lớn rồi đừng dỗi nữa.
Vốn tính cách của Cảnh Tử Sâm lúc nào cũng hững hờ vô tâm. Nên mỗi lần Cảnh Tử Sâm cứ nhàn nhạt mà nói cho qua chuyện làm Đường Hân Nghiêng rất khó chịu còn đau lòng.
Nghe qua câu từ của anh chẳng chút gì nhẫn nại dành cho cô ta..
- Anh.. em rất nhớ anh.
Đường Hân Nghiêng nũng nịu nói qua điện thoại..
Lúc này Tô Nhược mở cửa đi ra, Cảnh Tử Sâm chẳng rõ có nghe thấy Đường Hân Nghiêng nói gì không.
Mắt anh nhìn Tô Nhược, môi nhếch lên rồi nói vào điện thoại..
- Anh bận rồi, khi khác gọi cho em.
- Anh.... khoan.. khoan đã...!
Tút... tút.. tút...!
Đường Hân Nghiêng chưa kịp nói thêm, điện thoại đã ngưng kết nối..
Cô ta mím môi ném điện thoại xuống nệm, trong lòng buồn bực.......!
Ở bên này, Cảnh Tử Sâm cười cười, đôi mắt như diều hầu khóa chặt thân ảnh xinh đẹp đang đứng cách anh một khoảng khá xa.
Anh lười biếng đưa tay ra.
- Lại đây..
Tô Nhược đứng yên, nhìn vẻ mặt của anh mà trong lòng hậm hực, còn nhớ lại nụ hôn nồng cháy lúc vừa rồi khiến hai má cô ửng đỏ..
Lảng tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, cô rầu rỉ nói.
- Tôi có chuyện muốn nói.
Thu lại cánh tay, anh gác ra sau đầu, nhẫn nại trò chuyện với cô.
- Hửm, em nói đi.
Tô Nhược hắng giọng.
- Ừm. Tôi muốn nói rõ với anh là chuyện của Tôi với anh tạm thời không được để ai biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!