Thường ngày ở bên nhau, kiểu thân mật như vậy dường như đều là Chu Trì chủ động, dù sao con gái da mặt cũng rất mỏng, thành thật mà nói thì Giang Tùy lúc nào đều cũng có vẻ xấu hổ, một số hành động cũng không có dũng khí lắm. Cho nên lần này cô hôn hắn thì thật quá ngạc nhiên.
Nói chung thì trong lòng có chút cảm động, nhất thời nhịn không nổi.
Hôn xong, Chu Trì vẫn chưa nói thêm gì, Giang Tùy đã đỏ bừng mặt lên rồi, khuôn mặt dịch ra một chút, phát hiện tay của mình vẫn đang ôm cổ hắn, vừa định buông ra thì bị hắn ôm chặt eo lại.
Một tay Chu Trì nâng mặt cô, cúi đầu, áp chặt vào môi cô.
……
Kiểu hôn như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng Giang Tùy vẫn có vẻ rất căng thẳng, nhưng mà cũng đã không giống như cách xử lí vụn về như trước nữa, Chu Trì hôn rất dịu dàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng áp chặt khớp hàm của cô, hôn được một lúc thì kéo lưỡi về một chút, áp sát môi cô nói: "Đừng căng thẳng."
Giọng nói rất khàn, hơi thở cũng không ổn định.
Hơi thở của Giang Tùy rất hỗn loạn, ngón tay giữ chặt áo của hắn, đầu co rúm lại trên sô pha.
Hắn lại tiếp tục hôn, đầu lưỡi dây dưa ở trong khoang miệng cô thưởng thức mùi vị ngọt ngào của hồng trà.
Lần này qua lần khác kinh nghiệm của hắn càng nhiều, kĩ thuật ngày càng thành thạo.
Một lúc sau, Giang Tùy không chịu nổi nữa, thở không nổi, hơi khó chịu, đẩy hắn ra.
Chu Trì buông tay, dựa đầu vào ghế sô pha điều chỉnh lại hơi thở, vài giây sau đưa mắt lên, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, cười khoái chí.
Giang Tùy kéo lại áo của mình, liếc nhìn hắn, không biết nên nói gì nữa.
Lại cười cái gì nữa vậy.
Hôm nay cứ hở cái là cười, hở cái là cười vậy.
"Đừng cười nữa." Cô vỗ vào tay của Chu Trì, bị hắn giữ chặt.
Hắn mặc đồ không nhiều, bàn tay cũng không nóng, rất ấm áp, lấy tay của cô đặt trước ngực, cũng không động đậy gì thêm, chỉ là giữ chặt như vậy thôi.
Hai người ngồi trên sô pha, đều nhát vận động.
Ti vi vẫn đang bật, thời gian dường như chậm dần chậm dần.
Khoảng hai phút sau, người Chu Trì nhúc nhích, cách Giang Tùy càng gần hơn nữa, đưa tay ra kéo cô vào, "Dựa vào đây." Hắn vỗ vào vai của mình.
"Không cần đâu."
"Cho cậu dựa thì cứ dựa đi, khách sáo làm gì."
"……"
Không dựa cũng không được.
Được thôi.
Giang Tùy điều chỉnh tư thế ngồi, đầu nghiêng vào vai hắn, cánh tay hắn ghì chặt, rảnh đến mức chán chường, nắm giữ một nắm tóc của cô, để trong tay mà vuốt.
Ti vi chiếu chương trình thật nhàm chán, hai người có lúc nói chuyện có lúc không, Giang Tùy nói rất nhiều, Chu Trì dường như chỉ lắng nghe, thi thoảng cũng nói vài câu.
Có thể là bầu không khí quá tót, Giang Tùy có vẻ không cần kiêng dè gì hết, cả gan nhắc đến kì thi giữa học kì, hỏi hắn: "Cậu làm sao mà làm bài tốt vậy?"
"Chắc là may mắn tốt quá thôi." Chu Trì thuận miệng nói.
"Lừa tôi." Giang Tùy không bị hắn lừa gạt, "Vậy người khác sao lại không có cái may mắn đó chứ, cậu không muốn nói thật sao?" Giọng của cô càng dịu dàng thêm chút, đưa mắt nhìn hắn, ngữ khí có vẻ như đang mất mát điều gì đó, "Đến tôi cũng không thể nói ra sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!