Chương 4: Kim Taehyung!

Tem Quynh16042004

Jungkook gọi một hồi cũng không có tiếng đáp lại. Nghĩa trang vốn dĩ đã là nơi không phải chỗ sạch sẽ gì, Jungkook còn gọi tên người chết như vậy, tất nhiên sẽ kéo không ít những linh hồn vất vưởng không được người khác thờ cúng chạy đến điểm danh.

Không khí đột nhiên âm trầm, nắng hoàng hôn cũng bị mây đen che phủ, Jungkook sợ hãi ôm chặt Yeontan đang không ngừng sủa khắp bốn phía.

Tiếng gầm của nó tựa như xua đuổi, tựa như cầu cứu.

Gió to chợt nổi lên, thổi bay cả bó hoa mà Jungkook vừa đặt xuống dưới ngôi mộ. Jeon Jungkook loáng thoáng nghe tiếng gào thét của rất nhiều 'người', còn có cả tiếng cười nhạo, tiếng xì xào bàn tán tất cả đều dồn vào đôi tai yếu ớt của cậu, cậu ôm lấy hai tai mình thét lên, chính cậu cũng có thể cảm nhận được bên trong tai mình chảy xuống dòng máu đỏ tươi.

Ba nén hương mà cậu thắp trước mộ Kim Taehyung tự nhiên cháy rực, giống như một trò đùa để dọa Jeon Jungkook, đôi mắt bị ánh lửa nóng rực kia hun đến đau đớn, Jungkook thét lên một tiếng liền ngất xỉu.

Chờ đến khi cậu tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên giường ngủ. Cậu ngồi dậy tắm rửa rồi bước xuống lầu, con ngươi của cậu có chút nhức, chứng tỏ những điều cậu trải qua trên nghĩa trang là thật, nhưng lúc đó cậu nhớ mình ngất đi, sao đột nhiên lại trở về nhà được?

Bae quản gia nhìn thấy cậu liền bảo " Tiểu thiếu gia, mau xuống ăn cơm, từ trưa tới giờ cậu vẫn chưa ăn gì"

" Bác có biết cháu về nhà bằng cách nào không?"

Bae quản gia dùng vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cậu:

" Lúc đó tôi đi ra ngoài mua một chút đồ, khi quay trở lại thì đã thấy cậu ở trong phòng ngủ rồi."

Jungkook cố gắng khắc chế giọng nói run rẩy của mình, gật đầu " Ồ. Vậy sao? Chắc cháu chưa tỉnh ngủ nên đột nhiên không nhớ ra thôi"

Nếu như không phải là cậu tự về, thì chắc chắn có 'người' nào đó đã mang cậu về nhà một cách an toàn. Chưa hết, 'người' đó còn biết cả địa chỉ, cả căn phòng của cậu? Là ai mà quen thuộc đối với chuyện của cậu như vậy?

Taehyung? Hay là 'người' đàn ông mặc áo đen kia?

Càng nghĩ càng đau đầu, Jungkook chỉ ăn được nửa bát liền định đứng dậy về phòng. Bae quản gia vô tình thấy vết thương trên tai cậu, gấp gáp hỏi:

" Tiểu thiếu gia, cậu bị thương rồi"

" A... Không sao đâu" Jungkook sờ lên tai mình, lúc tắm cậu cũng không để ý đến. Băng cá nhân bị ướt hết, chứng tỏ vết thương đã được người khác xử lí rất cẩn thận.

Trên mặt Jeon Jungkook vừa vui vừa sợ chạy thẳng đến phòng đang đóng chặt rất nhiều năm, nhưng cậu vẫn hay thường xuyên quét dọn, Kim Taehyung không thích người khác vào phòng mình, trừ cậu. Cho nên lúc hắn không còn, cậu luôn là người quét tước cẩn thận. Yeontan nằm trên thảm lót chân ư ử kêu ra tiếng khi thấy cậu.

Jungkook ôm nó lên, cầm chìa khóa mở cửa phòng ra, cũng không để ý dưới lầu ánh mắt phức tạp của Bae quản gia.

Căn phòng vẫn như ngày thường, màu chủ đạo là xanh dương. Kim Taehyung rất thích màu này, hắn nói màu xanh dương là màu tạo cảm giác êm đềm, thanh bình, nhẹ nhàng và thanh thản. Những người yêu thích màu xanh dương thường là những người rất nhạy cảm, trầm tĩnh giống như chính bản thân Kim Taehyung vậy.

Jungkook đứng ở giữa phòng nhìn một lượt, liền mở miệng nói với không khí:

" Chuyện xảy ra ngày hôm nay, là anh đưa em trở về sao? Là anh xử lí vết thương giúp em?"

Khi cậu vừa dứt câu, điện trên trần nhà chập chờn một lúc, nhưng theo bản năng Jeon Jungkook lại không cảm thấy sợ hãi, hay sởn cả gai óc như lúc trong phòng vệ sinh của trường, Yeontan ở bên chân cậu cũng không sủa.

Từ sau lưng, Jeon Jungkook cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo đang bò trên người mình, cậu nhắm mắt lại hơi thở dồn dập, mường tượng đôi tay ấy dính đầy máu chu du trên quần áo.

Hơi thở lạnh lẽo áp sát vào tai cậu nói " Sợ sao?"

Giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên, Jeon Jungkook vội mở mắt ra, đôi tay thon dài, đẹp đẽ ôm lấy thắt lưng cậu, nào có máu me như cậu tưởng tượng ra đâu? Jungkook run rẩy nâng tay mình lên, chạm vào đôi tay toát ra hơi lạnh của người nọ, cậu không dám quay đầu.

" Em sợ! Nhưng nếu đó là anh thì em sẽ không"

Kim Taehyung luôn thích ôm cậu từ sau lưng, kể cả ngủ cũng vậy. Cho nên đối với hành động lúc này của người nọ, cậu chắc chắn hắn đã trở về. Đôi mắt đỏ hoe đến quên cả sợ hãi, siết chặt lấy bàn tay đang yên vị trên eo mình, sụt sùi: " Em đã rất nhớ mọi người. Sao nhiều năm rồi, anh mới đến tìm em?"

Nghe rõ hàm ý trách cứ của Jungkook, trái tim của người nọ đột nhiên trở nên đau đớn đến nghẹt thở. Jungkook không phải là người đã tiếp tay cho kẻ khác giết mình sao? Cớ gì lại nói ra những điều ấy?

Đúng vậy, nhiều năm qua hắn không xuất hiện là bởi vì dưới ngục quỷ còn rất nhiều thứ cần hắn xử lý. Hắn là kẻ chết oan khi dương số chưa tận, cộng với sự oán hận chồng chất của hắn đã làm cho bọn quỷ sai phải sợ hãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!