Chương 12: Nguy Hiểm

Tem vanteseagul

___

Trước khi rời khỏi thôn trang nhỏ, ông lão sợ Jungkook không tin Kim Taehyung là Quỷ vương, liền nói cho cậu biết đặc điểm khi biến thành hình người, còn có khi cậu ở cạnh Quỷ vương, hắn không hút dương khí của cậu, cho nên cậu không phải lo bản thân chết mà không biết lý do.

Jeon Jungkook và Jung Hoseok đi qua một con suối, lại băng qua núi, sau đó liền tới bìa rừng. Đột nhiên bầu trời tối đen, chim chóc cũng hốt hoảng bay tán loạn, Jeon Jungkook có hơi sợ hãi, cậu nhìn sang Jung Hoseok đang lấy đồ nghề làm gì đó, nhìn chẳng khác nào một pháp sư trừ tà.

Thần sắc Jung Hoseok nghiêm túc đến Jungkook cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

Gió thổi xào xạc làm lá cây bay tán loạn, che khuất cả tầm mắt.

Jung Hoseok hét lên " Mau giữ không cho gió thổi tắt nến"

Jungkook dùng hai tay che chắn, lại nhìn Jung Hoseok múa kiếm gỗ, miệng lẩm bẩm câu thần chú nào đó.

Đôi mắt Jungkook thoáng lóe lên, nhìn xung quanh bọn họ có một sức mạnh vô hình nào đó che chắn, lá cây cũng không chạm tới người. Cậu âm thầm nể phục Jung Hoseok vì trình độ này của anh.

Trong tiếng gió rít gào, còn có giọng nói thê lương của một người "Jungkook... Anh vẫn luôn không yên tâm để em một mình"

Giống y hệt giọng nói của Kim Taehyung. Tai Jungkook đau đớn một hồi, cậu không muốn nghe, nhưng giọng nói đó vẫn văng vẳng bên tai khiến chân cậu mềm nhũn.

Sau đó là tiếng cười chói tay vang vọng cả cánh rừng.

" Jungkook! Cậu bị làm sao vậy?" Jung Hoseok chỉ nhìn thấy ma quỷ, nhưng không nghe được bọn chúng nói chuyện, đó là lý do vì sao anh không hề hay biết Jeon Jungkook đã nghe được những gì.

Khi thấy cậu ngã xuống, hai tai và miệng chảy máu, anh mới tái mặt nâng cậu dậy.

Jungkook nói không ra hơi, chỉ lắc đầu, đôi mắt sáng rực nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm người đó đang đứng ở nơi nào.

Khi nhìn thấy, thì bóng đen kia đang đứng ở trên ngọn cây cổ thụ, toàn thân đều là sát khí nồng đậm, từ trên cao, nó nhếch miệng nhìn thẳng xuống dưới, đồng dạng nhìn thấy Jeon Jungkook chật vật khiến nó càng vui vẻ.

Bầu trời đen kịt mà Jeon Jungkook nhìn lúc nãy không phải là hiện tượng tự nhiên, mà đó là những linh hồn bay tán loạn che lấp cả ánh sáng, miệng gào thét không ngừng, Jeon Jungkook thống khổ ôm lấy đầu. Tại sao cậu lại nghe được bọn chúng nói chuyện chứ?

" Như thế nào? Đau đớn sao?" Bóng đen dùng thanh âm của mình nói chuyện.

Là một cô gái?

Jungkook cắn răng ngồi dậy, dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi " Tôi và cô quen nhau sao?"

Đột nhiên thấy Jungkook nói chuyện, Jung Hoseok giật mình không kém, cũng may anh là pháp sư, nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ nghĩ Jeon Jungkook bị điên rồi.

" Không quen???" Bóng đen cả giận. Dùng lực trên lòng bàn tay đánh thẳng vào người Jungkook, khiến cậu phun một ngụm máu tươi.

Sức mạnh mà ả có là vì sự thù hận quá sâu, Jung Hoseok liền vỡ lẽ, anh đứng dậy ngồi trước bàn mình bày ra đọc câu thần chú.

Ngọn nến theo câu thần chú của Jung Hoseok bùm lên cháy rực, tiếp theo đó là tiếng la hét vang vọng cả khu rừng, Jeon Jungkook rùng mình một cái, nhìn lên thân ảnh của cô gái cháy đến đen nhưng dường như điều đó không làm cô ả gục xuống.

Ả bay xuống dưới, đánh bay Jung Hoseok đến hộc máu, đôi tay bốc khói đen, ngửi thấy mùi khét bóp lấy cổ Jeon Jungkook nâng lên cao, đôi mắt không tròng trừng lên nghiến răng " Tưởng như vậy là có thể giết chết tao sao? Tao còn chưa trả thù xong thì tao sẽ vẫn là một con quỷ đao thương bất nhập... haha"

Thất khiếu* ả chảy ra thứ màu đen, mùi hôi thối đến nghẹt cả mũi.

Chân đã cách mặt đất ba mươi centimet, Jeon Jungkook cố gắng hít thở, nặn ra câu hoàn chỉnh:

" Tôi... và... cô đâu có... thù oán gì, tại sao... sao lại muốn giết tôi?"

" Tao không muốn nhiều lời. Tóm lại hôm nay hai ta sẽ có một người phải chết"

" Nghiệt súc. Ai chết còn không biết đâu" Tiếp theo đó, một sức mạnh vô hình lao đến, khiến cô ả không kịp tránh liền một đường xuyên qua bụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!