Tem Kimyee3012
____
Đi qua con suối, lại lên một đoạn sườn dốc, mới lóp ngóp hiện lên thôn trang không quá ba mươi hộ gia đình chung sống.
Jeon Jungkook vuốt mồ hôi trên trán, đi theo Jung Hoseok bước vào cổng thôn. Cậu không nghĩ mình lại có thể đến một nơi xa xôi như vậy, còn là đi theo người khác. Nhưng mà... Đi cũng tốt, mỗi lần nhìn thấy Taehyung, lòng cậu lại đau nhói không tên, là vì hắn là anh trai mà cậu tôn sùng, cho nên lúc bị hắn hiểu lầm mới cảm thấy không dễ chịu hay là vì... một lý do nào đó?
Cậu luôn cảm thấy trên người mình có một chùm cây đang nhú lên, nhưng nó còn quá nhỏ để cậu nhận ra được điều gì. Cứ có cảm giác, một khi tìm được câu trả lời, đối với cậu sẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam.
Mải mê nhìn lên bảng hiệu đề tên " Tộc nhân Nuk
-te " được viết bằng bút thời xưa, không dễ dàng phai mực.
Nuk
-te? Sói sao?
Jeon ngẫm nghĩ hồi lâu, liền nghe Jung Hoseok gọi, anh vẫy vẫy tay "Jungkook! Mau lại đây rửa tay đi"
Hầu hết người dân sống ở đây có quy định, nếu đã có thể vào thì chắc chắn phải gột rửa những thứ dơ bẩn bám dính trên người, nguồn nước được trưởng thôn cầu mưa làm phép, nên có thể chắc chắn nó rất sạch sẽ. Chuyện này Jungkook đã nghe Jung Hoseok kể qua.
Cả hai người nhúng tay vào trong cái gầu múc nước, sau đó vẫy vẫy vào trong quần áo từ trên xuống dưới.
Vừa thấy người lạ tới trừ Jung Hoseok mà bọn họ đã quen, dân chúng đều len lén mở cửa sổ nhà mình để trộm nhìn. Đám con nít ăn mặc rách rưới đang ngồi chơi trò gì đó, thấy Jungkook liền dừng hành động lại.
Bị nhiều ánh mắt chiếu vào trên người mình, Jeon Jungkook có chút không được tự nhiên sờ sờ mũi.
Jung Hoseok cười ha hả xoa đầu một đứa bé nhỏ nhất rồi bế lên " Sao vậy? Thấy anh ấy đẹp trai lắm hả?"
Nguyên một đám con nít liền gật đầu cái rụp, bọn chúng chưa bao giờ thấy người lạ nào đến đây, còn là một người đẹp như tiên nữa, bọn chúng rất muốn nhào tới, nhưng sợ vết bẩn trên người làm dơ quần áo cậu.
Jungkook biết chúng không phải muốn làm hại mình, cậu từ từ vươn tay lên sờ đầu bé con đang ngồi trên đất không nhúc nhích. Bé con liền khóc réo lên làm Jungkook sợ hãi rụt tay lại.
Mẹ của bé con đó vội chạy đến, ẵm bé đi. Jungkook cúi đầu liên tục nói xin lỗi.
Jung Hoseok vội an ủi:
" Không sao đâu, bé chỉ sợ khi gặp người lạ thôi"
Thật ra Jung Hoseok biết nguyên do em bé khóc, thường thì người ta hay nói con nít có thể nhìn thấy ma quỷ, mà mấy ngày nay Jeon Jungkook luôn bị con quỷ kia theo đuôi, nên em bé mới khóc.
Jung Hoseok dẫn Jungkook vào một cái chòi to nhất ở trong thôn, cả hai quỳ gối trên tấm nệm hình tròn thắp một nén nhang, sau đó thì một ông lão tóc bạc xuất hiện.
" Sư phụ!" Jung Hoseok nhếch miệng cười đầy phấn khởi.
Ông lão tóc bạc gật đầu vỗ vai anh, lúc này tầm mắt mới chuyển sang người Jeon Jungkook nhìn hồi lâu.
" Chào tiền bối... " Lần đầu tiên Jungkook cảm thấy trong lòng mình có cảm giác ngột ngạt, khi nhìn vào ánh mắt của một người.
Ông lão kia họ Yoon, không nói không rằng cứ như vậy dùng hai ngón tay chọc vào vai Jungkook. Jungkook có chút giật mình, ý muốn trốn tránh không cho người khác chạm vào người mình, nhưng lại động đậy không được. Đến khi ông lão kia trên trán đầy mồ hôi, lão mới buông ra, ôm ngực thở hổn hển, ánh mắt nhìn Jungkook đầy vẻ khó có thể tin được chuyện vừa mới xảy ra với mình.
Tu vi hơn trăm năm, lão lại chưa từng bó tay như trường hợp của Jeon Jungkook.
" Cậu cảm giác trong người thế nào?"
Jungkook ngơ ngác nâng lão ngồi dậy, sau đó liền lắc đầu " Không thấy có gì khác biệt. Tiền bối! Cơ thể tôi có vấn đề gì sao?"
Ông lão tóc bạc nhíu mày, lại nhìn ấn đường* của Jeon Jungkook " Cậu bị vong theo mà không biết sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!