Trong đại điện trống trải, không có một tiểu đồng nào hầu hạ.
Cuối thu đầu đông, gió lạnh thổi vào, làm thiếu niên từ trước đến nay không cảm giác được nóng lạnh bỗng dưng thấy giá rét.
Nếu không phải vì áo sa bào của Thái Viêm Phái không đủ giữ ấm, thì sao hắn lại run rẩy như thế này?
Một lúc lâu sau, Môn Đông "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất, cúi đầu ủ rũ, thấp giọng nói:
"Mấy ngày nay, con đã lục tung mọi điển tịch có liên quan đến Cầm Trùng.
Theo đó, tuy là linh thảo, nhưng Cầm Trùng giống loài ký sinh.
Một khi đã vào cơ thể người, chỉ có thể đợi nó phá đất nảy mầm."
"Nhưng Cầm Trùng cũng rất dễ chuyển đổi ký chủ.
Nếu hai người song tu, linh mạch dung hợp, Cầm Trùng sẽ tự động chọn người có tu vi mạnh hơn để ký sinh.
Dương Trâm Tinh chỉ mới ở Trúc Cơ kỳ, nên chỉ cần sư thúc song tu với nàng, Cầm Trùng tất nhiên sẽ chuyển sang cơ thể ngài."
Nghe vậy, Cố Bạch Anh bật cười lạnh liên tiếp, ánh mắt đầy sự khinh miệt.
Môn Đông lén liếc nhìn hắn một cái, lấy hết can đảm, đề nghị:
"Thực ra sư thúc nên thấy may mắn.
Dù sao Dương Trâm Tinh cũng là nữ nhân.
Nếu là nam nhân thì…"
Thiếu niên không giận mà cười, nhưng ánh mắt sáng rực như có lửa, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Giọng nói của hắn lạnh lùng, châm biếm:
"Ý ngươi là ta còn phải cảm ơn nàng sao?"
"Con đâu dám nói vậy!"
Môn Đông vội biện minh:
"Nhưng so với tính mạng, thì danh tiết có đáng gì?
Sư thúc, đừng quá cổ hủ, nam nữ song tu là chuyện rất bình thường.
Danh tiết đâu có thể tăng giá trị được, chẳng qua chỉ là một đêm…"
Lời còn chưa dứt, Môn Đông đã bị một quả linh quả nhét thẳng vào miệng, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ú ớ.
"Ngậm miệng lại!"
Cố Bạch Anh giận đến đỏ mặt, nghiến răng nói.
Môn Đông sợ hãi, không dám hó hé thêm lời nào.
Một lúc sau, Cố Bạch Anh hít sâu, cố giữ bình tĩnh:
"Còn cách nào khác không?"
Môn Đông rút quả linh quả ra, ngơ ngác hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!