Chương 43: Tuyến Tình Cảm (1)

Đêm xuống, núi Cô Phùng phủ một lớp sương thu mỏng.

Chỉ không lâu nữa thôi, đông sẽ về.

Trên đại lục Đô Châu, trong giới tu tiên, bốn mùa vốn không phân biệt rõ ràng.

Người tu tiên chú trọng đạo tâm, xuân qua thu đến, hạ nắng đông tuyết, tất cả đều chỉ như cái chớp mắt.

Tuy nhiên, thuở xưa, khai tông chưởng môn của Thái Viêm Phái – Vu Sơn Thánh Nhân – vốn tính tình như trẻ con, không chịu nổi sự tẻ nhạt, đã dỡ bỏ cấm chế bốn mùa trên núi Cô Phùng.

Vì vậy, nơi này quanh năm cảnh sắc không khác gì nhân gian: xuân hoa thu nguyệt, hè mưa đông tuyết, luôn có vẻ đẹp muôn màu.

Trong đêm sương, thiếu niên ngồi bên cửa sổ, tay gối sau đầu, nhìn về phía những dãy núi xa xa.

Gió đêm lướt qua làm dải buộc tóc của hắn tung bay, cũng làm ánh mắt hắn trở nên mơ hồ.

Có tiếng gõ cửa.

Gõ vài lần, thiếu niên vẫn không quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói:

"Vào đi."

Người bên ngoài đẩy cửa bước vào.

Đó là một cậu bé khoảng tám, chín tuổi, vẻ ngoài tinh xảo như được chạm trổ từ ngọc, khuôn mặt khôi ngô, đáng yêu.

Mặc một bộ sa bào màu hồng nhạt, trước ngực thêu một đóa hồng nguyệt cúc màu phấn tím, trên đầu buộc dải lụa đồng màu.

Dù là con trai, nhưng dáng vẻ của cậu còn thanh tú hơn cả con gái.

Cậu bé là Môn Đông, đệ tử thân truyền của Nguyệt Quang Đạo Nhân.

"Thất sư thúc,"

Môn Đông bước đến bên cửa sổ, ngước nhìn thiếu niên đang ngồi trên bậu cửa: "Chúng ta cứ thế mà quay về, linh mạch của ngài…"

Cố Bạch Anh, con trai của Thanh Hoa Tiên Tử, vốn là kỳ tài tu luyện, kết đan từ năm mười bốn tuổi, nay đã đạt đến Phân Thần hậu kỳ.

Tuy là Phân Thần, nhưng thực lực thực tế của hắn không dừng lại ở đó.

Người ta đều nói hắn không chỉ kế thừa vẻ đẹp của Thanh Hoa Tiên Tử, mà còn thừa hưởng cả linh căn thượng phẩm của nàng.

Có lẽ, hắn sẽ là thiên tài thứ hai của Đô Châu đại lục thành công phi thăng.

Huống chi, hắn vẫn còn rất trẻ.

Nhưng ít ai biết rằng, Cố Bạch Anh lại mang khiếm khuyết bẩm sinh, linh mạch bị tổn hại.

Nếu không tu luyện, linh mạch sẽ phản phệ, khiến hắn mất mạng.

Nhưng nếu tiếp tục tu luyện, linh mạch sẽ tích tụ đến mức căng phồng, một ngày nào đó sẽ bị chính công pháp của hắn nuốt chửng.

Không tu luyện, chết.

Tu luyện, chỉ là kéo dài cái chết thêm một chút mà thôi.

Vì lý do đó, những năm qua Cố Bạch Anh hiếm khi xuất hiện trong môn phái.

Không phải vì hắn kiêu ngạo, mà bởi hầu hết thời gian đều do Triệu Ma Y và Môn Đông dẫn hắn đi khắp nơi tìm kiếm linh thảo linh dược để chữa trị linh mạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!