Quỷ Điêu Đường không thích ngày mưa.
Ở Hắc Thạch Thành, trời ít khi mưa.
Khi mưa, ma tộc thường trú trong động.
Nhân gian lại khác, phàm nhân luôn có những phút giây nhàn tản để tận hưởng cơn mưa, đặc biệt là ở Giang Nam, nơi mưa mang vẻ đẹp thanh tao.
Chiếc thuyền treo rèm lụa màu thu hương chậm rãi lướt trên hồ, theo đó là tiếng đàn của các hoa nương trên thuyền vọng tới.
Quỷ Điêu Đường đứng trên cầu, nhìn cảnh vật phía xa, thì bất ngờ một chiếc đầu ló ra bên cạnh.
Một thiếu nữ mặc váy dài màu vàng nhạt, nửa người tựa trên lan can cầu, cười tươi giải thích:
"Đó là thuyền hoa của các hoa nương.
Mỗi khi trời mưa, họ sẽ ra hồ du ngoạn."
Quỷ Điêu Đường liếc nhìn nàng, ánh mắt hờ hững, rồi xoay người rời đi.
Thấy vậy, thiếu nữ vội vàng chạy theo:
"Đường công tử, chờ ta với!"
Quỷ Điêu Đường gặp Giang Ý Như khi đang tu luyện trên núi.
Cô nương này vì lên chùa cầu phúc mà vô tình bị yêu thú truy đuổi, suýt nữa mất mạng trong nanh vuốt.
Đúng lúc ấy, hắn đi ngang qua, một nhát chém chết yêu thú, cứu mạng nàng.
Giang Ý Như ngồi bệt dưới đất, vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, hướng về phía nam tử áo xanh trước mặt, run giọng nói:
"Ta… ta là tiểu thư Giang gia trong thành.
Công tử nhà ở đâu?
Chờ ta trở về sẽ báo đáp ơn cứu mạng…"
Hắn đáp gọn:
"Không cần."
Quỷ Điêu Đường không muốn dây dưa với phàm nhân, đặc biệt là nữ nhân.
Chuyến đi này của hắn đến tiểu thành chỉ để tìm một giao dịch quán, nghe nói ở đó có thể bán loại linh thảo quý hiếm mà hắn cần để luyện đan đột phá.
Hắn thuê một căn nhà nhỏ trong thành, không ngờ chỉ vài ngày sau, nàng lại tìm đến tận cửa.
Giang Ý Như đứng ngoài cửa, phía sau là gia đinh khiêng theo những hòm gỗ.
Nàng nhìn hắn, nụ cười rạng rỡ:
"Cuối cùng cũng tìm được công tử rồi!
Ơn cứu mạng không thể không báo.
Đây là lễ tạ của Giang gia, công tử nhất định phải nhận lấy."
Quỷ Điêu Đường: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!