Dương Trâm Tinh luôn cảm thấy mình không phải người may mắn, nhưng nàng đã quen với điều đó, không quá để tâm.
Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên trúng thưởng lại là xuyên vào cuốn tiểu thuyết "Đỉnh Cửu Tiêu", cướp lấy kim thủ chỉ thuộc về nam chính.
Nhưng không ngờ, việc cưỡng ép nghịch thiên cải mệnh lại phải trả giá bằng sự trừng phạt từ trời.
Không mang số mệnh của nhân vật chính mà dám cướp lấy vận khí của họ, kết quả là bị nguyên tác hành hạ thảm thương.
Đối thủ của Mục Tằng Tiêu – Hoa Nhạc – nay lại trở thành kẻ địch của nàng.
Nhánh Dạ Đằng Chi, vốn được nguyên tác miêu tả là không thể chặt đứt, lại vì nguyên tác muốn nàng chết mà gãy đôi một cách phi lý.
Toàn thân chìm vào trong đầm lầy, Dương Trâm Tinh chỉ trong chớp mắt đã bị nuốt chửng hoàn toàn.
Trên bờ, Hoa Nhạc lùi lại đứng dưới gốc cây, nhìn chằm chằm vào xoáy nước giữa đầm lầy.
Người vừa rơi xuống giống như một ảo ảnh, không để lại chút dấu vết nào.
Khí độc nơi này quá nặng, ngay cả hắn cũng cảm thấy lạnh buốt cả người.
Dương Trâm Tinh rơi xuống đó, chắc chắn không thể sống sót.
Hoa Nhạc liếc nhìn đầm lầy lần cuối, hừ lạnh một tiếng: "Đáng đời," rồi xoay người rời đi.
Bên bờ đầm lầy đen, sự yên tĩnh trở lại.
Chỉ còn nhánh cây Dạ Đằng Chi, gãy đôi một cách kỳ lạ, như bằng chứng cho cảnh tượng nguy hiểm vừa xảy ra.
Dưới mặt nước, toàn thân Dương Trâm Tinh bắt đầu đau đớn dữ dội.
Cảm giác ấy như thể ai đó lột da nàng, sau đó ngâm vào nước muối pha ớt cay nồng.
Làn da nàng mỗi tấc đều đau rát đến tận xương tủy.
Không chỉ vậy, sự ngột ngạt trong lồng ngực càng lúc càng nặng, từ bàn chân lan dần đến bắp chân, rồi đến eo, như thể cơ thể nàng đang hóa thành đá.
Có thứ gì đó từ từ kéo nàng xuống đáy sâu tăm tối, không còn hy vọng nhìn thấy ánh sáng.
Nhớ lại những bài học cơ bản về cách nín thở, Dương Trâm Tinh nhắm chặt mắt, cố không để lớp bùn dày đặc tràn vào làm nàng nghẹt thở.
Đồng thời, nàng gắng hết sức kích hoạt Tiêu Nguyên Châu trong cơ thể, thầm hét lên trong lòng: "Đừng có giả chết vào lúc này, dậy mà làm việc đi!"
Viên Tiêu Nguyên Châu, vốn từng rất năng động, từ sau kỳ khảo thí tông môn đã không hề có động tĩnh gì nữa.
Dương Trâm Tinh gần như nghi ngờ nó đã hỏng.
Hoặc, liệu có phải nguyên tác đã áp chế luôn cả kim thủ chỉ, chỉ để tiêu diệt nàng?
Cơ thể nàng vẫn tiếp tục chìm sâu.
Cảm giác hóa đá từ eo dần lan lên ngực.
Nhưng nàng không bỏ cuộc, tiếp tục dùng nguyên lực k*ch th*ch viên châu, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Cho đến khi cảm giác cứng ngắc chạm tới vùng tim, Tiêu Nguyên Châu đột nhiên khẽ động.
Chuyển động rất yếu ớt, như thể vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ dài.
Dương Trâm Tinh vui mừng khôn xiết, vội vàng dồn thêm sức lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!