Chương 34: Núi Cô Phùng (2)

Núi Cô Phùng rất rộng, nếu muốn tìm một loại dược thảo trong đó quả là việc không dễ, nhưng Dạ Đằng Chi lại là ngoại lệ.

Loại cây này sinh trưởng ở rìa đầm lầy đen, nơi đáy đầm không ngừng bốc lên khí chướng, độc khí này dần lan tỏa, khiến cây cối trong phạm vi mười dặm quanh đó đều chết khô.

Vì vậy, chỉ cần tìm đến khu vực trơ trụi nhất trên núi, chắc chắn sẽ thấy.

Vượt qua một con suối trong, trèo lên vài trăm bậc thang mây, trong rừng cây nơi vách núi phía xa, bỗng nhiên hiện ra một vệt sáng vàng rực rỡ.

Ánh sáng ấy như sương như mây, lượn lờ bao phủ trên tán rừng.

Nhìn kỹ lại, cây cối trong khu vực đó khô héo, tỏa ra mùi ẩm mốc và thối rữa, Dương Trâm Tinh liền hiểu rằng mình đã tìm đúng chỗ.

Nàng thở ra một hơi, tự cười giễu mình: Ai có thể ngờ được, từ một kẻ suốt ngày ngồi lì trong văn phòng làm việc, nay xuyên không vào thế giới trong sách lại trở thành kẻ yêu thích leo núi đi bộ đến thế này?

Tu tiên không chỉ là rèn luyện trí óc mà còn là thử thách thể lực.

Nghỉ ngơi một lát, nàng tiếp tục tiến bước.

Càng đến gần khu rừng đó, hơi nóng ẩm càng nặng nề hơn, làm bộ áo bào xanh trên người nàng ướt sũng bởi sương mù.

Từ khu rừng, một dòng suối uốn lượn chảy ra, dòng nước phân thành hai màu đỏ và xanh lá, vừa chói mắt vừa đục ngầu, khiến người ta không khỏi buồn nôn.

Càng tiến sâu vào, cảm giác khó chịu càng tăng.

Nàng lấy ra túi hùng hoàng đã chuẩn bị trước, đưa lên mũi ngửi một hơi.

Mùi tanh khó chịu thoáng tan đi, nhưng ngực vẫn cảm thấy bức bối, lạnh lẽo đến gai người.

Quả thực, nơi này không phải chỗ con người nên đặt chân đến.

Đi thêm vài trăm bước đầy khó nhọc, dòng suối hai màu đỏ xanh đến điểm kết thúc, hiện ra một vùng đầm lầy đen kịt.

Đầm lầy này tựa như có sinh mệnh, ở trung tâm mơ hồ xuất hiện một xoáy nước, như muốn hút mọi thứ xung quanh vào.

Quan sát kỹ vùng đầm lầy, không có lấy một cọng cỏ nào mọc, từ xoáy nước liên tục bốc lên lớp sương mù màu vàng rực, màu sắc càng tươi, càng khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.

Bên rìa đầm lầy, mọc một cây không cao lắm, chỉ chừng một người trưởng thành.

Cả thân cây nghiêng hẳn về một phía, thân cây dày cỡ cánh tay, trên đỉnh vươn ra một nhánh nhỏ đỏ thẫm, treo lơ lửng trên mặt đầm lầy.

Đó chính là Dạ Đằng Chi.

Loại cây này không có hoa, chỉ có cành.

Một cây chỉ sinh một nhánh, mỗi năm chỉ mọc một lần.

Nếu hái mất nhánh này, phải đợi đến năm sau.

Dương Trâm Tinh đứng ngắm khoảng cách giữa mình và cây đó, cảm thấy khá nan giải.

Muốn hái Dạ Đằng Chi, chỉ có cách trèo lên cây.

Đừng nói đến việc cây có chắc chắn hay không, hay bản thân nàng có giữ được thăng bằng khi trèo, chỉ riêng việc phải tiếp cận gần xoáy nước – nơi phát ra khí độc – đã rất khó khăn.

Nàng đưa tay đặt lên ngực, mong rằng Tiêu Nguyên Châu có thể gợi ý điều gì.

Nhưng từ sau khi nàng kích hoạt được "Kính Hoa Thủy Nguyệt", viên châu này chỉ lóe lên chút sức mạnh rồi rơi vào trạng thái yên lặng, không chút động tĩnh, như thể đang chìm vào giấc ngủ.

Bất đắc dĩ, nàng lấy khăn vải che kín mũi miệng, ngậm thêm vài hạt ý dĩ, sau đó tiến đến gần Dạ Đằng Chi, lấy đà nhảy lên cây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!