Sau giờ học, Trâm Tinh thu dọn hành lý, cầm lấy chiếc ô giấy dầu ở cửa rồi bước ra ngoài.
Điền Phương Phương từ phía sau gọi lại:
"Sư muội, muội không đi ăn cơm à?"
"Muội đi sau, huynh đi trước đi." Trâm Tinh vừa nói, vừa giương ô lao thẳng vào màn mưa.
Khi đến Xuất Hồng Đài, hôm nay trời mưa, lại đúng vào giờ ngọ, phần lớn đệ tử trong môn đều đã đi ăn cơm trưa.
Trâm Tinh tìm một chỗ ngồi xuống, mặc kệ y phục có bị ướt hay không, rồi dùng linh thức xem lại cuốn Thanh Nga Niêm Hoa Côn.
Hôm nay, trong tiết học với Nguyệt Quang Đạo Nhân, cuộc tranh luận về "chân và vọng" vốn dĩ chỉ là lời ứng đối tùy tiện của nàng.
Nhưng ngay khoảnh khắc cuối cùng, nàng như được linh quang dẫn lối, nhận ra nút thắt của côn pháp.
Suốt năm ngày qua, nàng đêm đêm khổ luyện, côn pháp tuy đã ra hình ra dáng, nhưng vẫn không đạt đến sự ung dung tự tại như người phụ nữ trong linh đài.
Nàng mãi suy ngẫm về cách người kia thi triển côn pháp, nhưng giờ ngẫm lại, bộ công pháp hào nhoáng này được đặt tên là "Thanh Nga Niêm Hoa".
Nàng có côn, nhưng không có hoa.
Nếu không có "hoa", bộ côn pháp này chẳng khác gì những bộ côn pháp bên ngoài.
Nhưng chính hai chữ "niêm hoa" đã khoác lên nó sắc thái mềm mại nữ tính.
Đây là côn pháp, nhưng điểm dữ dằn lại nằm ở những "hoa rơi" bị khí lưu kích lên.
Những cánh hoa ấy, cuốn theo luồng khí lưu, có thể chính xác phá vỡ phòng ngự của đối thủ, trở thành vũ khí sắc bén nhất.
"Niêm hoa" không phải để làm dáng, mà để công kích hiệu quả hơn.
Thì ra là vậy.
Trâm Tinh siết chặt côn sắt trong tay, nhắm mắt lại.
Xung quanh Xuất Hồng Đài có vô số cây quế, đang mùa thu, mùi hương quế lan tỏa khắp nơi.
Nàng vận chuyển nguyên lực bốn phía, vung côn ngang xuống trước mặt.
Côn phong dậy lên luồng hương thơm mềm mại nhưng lại ẩn chứa sát khí khó nhận ra.
Trâm Tinh nhìn rõ từ côn khí khơi dậy những cánh hoa rơi, có một luồng khí lưu thẳng tắp tựa như bóng côn dư ảnh.
Dư ảnh ấy tựa như mặt nước, từng tầng từng tầng gợn sóng.
Nàng thậm chí còn thấy rõ những đường vân li ti, từng dấu tích mỗi cánh hoa bung nở.
Trong khoảnh khắc này, Tiêu Nguyên Châu trong ngực nàng điên cuồng vận chuyển, linh lực bốn phía dồn dập tràn vào cơ thể.
Trâm Tinh cảm giác cây côn trong tay như có sức mạnh vô hạn.
Trong gợn sóng dư ảnh đó, nàng thấy một đường thẳng tắp.
Không chút chần chừ, nàng chém xuống theo đường ấy.
"Thanh Nga Niêm Hoa Côn tầng thứ nhất—Kính Hoa Thủy Nguyệt!"
Mưa dường như khựng lại trong chốc lát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!