Trâm Tinh nhìn về phía người tu sĩ đứng cạnh Đoạn Hương Nhiêu.
Đó là một nam tử trạc hơn ba mươi, mặt dài và hẹp, lông mày và khóe mắt hơi xếch lên, toát ra vẻ cay nghiệt, khó gần.
Tuy nhiên, hắn có vẻ rất giàu có.
Thanh kiếm bên hông hắn được gắn một viên ngọc lục bảo lấp lánh trên vỏ.
Đoạn Hương Nhiêu dựa sát vào người hắn, dáng vẻ nhỏ bé dịu dàng, ánh mắt nhìn Trâm Tinh lộ rõ sự tự đắc, giống như đang khoe khoang về bạn trai mới của mình.
Trâm Tinh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
"Nhìn cái gì mà nhìn, đồ xấu xí!"
Người tu sĩ kia nhướn mày, giọng nói ngạo mạn và đầy sát khí.
Điền Phương Phương lùi lại một bước, nhỏ giọng nhắc nhở Trâm Tinh:
"Dương sư muội, vị này là Hoa Nhạc, đứng đầu kỳ tuyển chọn, hiện đã kết đan rồi."
Trâm Tinh trong lòng khẽ động.
Người đứng đầu kỳ tuyển chọn, kẻ đã hái được năm mươi tư đóa Liên Sơn Hoa, không phải vì hắn leo cao nhất, mà vì hắn cướp được nhiều nhất.
Hắn gần như dựa vào việc đoạt lấy để đạt vị trí đầu bảng, bởi hắn đã ở giai đoạn đầu Kim Đan.
Trong số tân đệ tử, tu vi của hắn là cao nhất.
Không ngờ Đoạn Hương Nhiêu lại tìm được bạn trai mới là người đứng đầu trong tân đệ tử.
Trâm Tinh không khỏi cảm thán trong lòng, tài xã giao của cô ta quả là xuất chúng.
Biết thời thế mới là kẻ anh tài.
Trâm Tinh không định gây sự với người này, quyết định tạm thời tránh mũi nhọn.
Nàng vác côn quay đầu bước đi.
Điền Phương Phương thấy vậy liền vội vàng đuổi theo.
Sau lưng, tiếng cười chế giễu của Đoạn Hương Nhiêu và Hoa Nhạc vọng lại, Trâm Tinh coi như không nghe thấy.
Khi đến Xuất Hồng Đài, nàng chia tay Điền Phương Phương, rồi tìm một khoảng trống giữa rừng, nơi linh khí sung túc và không có ai quấy rầy, ngồi xuống.
Lấy ra cuốn Thanh Nga Niêm Hoa Côn từ trong lòng, nàng bắt đầu dùng linh thức để đọc.
Cuốn bí kíp này không biết là ai viết, nhưng ngay khi mở ra, một làn hương thơm dịu nhẹ lan tỏa, giống như mùi hoa trên người nữ tử, ngọt ngào và tinh khiết.
Lúc đó, tầm mắt của Trâm Tinh dần trở nên mơ hồ.
Nàng dường như lạc vào một màn sương mù hỗn độn.
Không biết đã bao lâu, sương mù từ từ tan đi, trước mắt hiện ra một thiếu nữ trẻ trung.
Thiếu nữ ấy mặc bạch y tung bay, dung nhan không rõ, chỉ riêng bóng dáng cũng khiến người ta cảm thấy đây là một tuyệt sắc giai nhân.
Nàng đứng dưới một cây hoa cành lá sum suê, tay cầm một cây trường côn màu xanh, rồi từ từ đưa côn ngang trước người, bắt đầu múa.
Côn pháp vốn thường cứng cỏi và dữ dội, nhưng trong tay thiếu nữ này, lại như nhành liễu sống động, mềm mại mà linh hoạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!