Chương 10: Thoái Hôn (2)

Trước cửa khách đ**m Hảo Vận Lai, các tu sĩ hiếu kỳ đã tụ tập đông đúc, bàn tán rôm rả.

Thiếu nữ vẫn đứng yên, không vì tình huống bất ngờ này mà tỏ ra bối rối.

Ánh nắng ban mai phủ lên cây sơn trà trước cửa khách đ**m một lớp ánh vàng nhạt.

Gấu váy nàng khẽ tung bay trong làn gió nhẹ, đôi mắt sáng trong như nai rừng, lông mi dài cong, sống mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ như ánh bình minh.

Nếu không tính nửa khuôn mặt bên phải, đây chắc chắn là một giai nhân tươi tắn diễm lệ.

Nhưng nửa bên phải khuôn mặt ấy, làn da trắng mịn đã bị mấy vệt đen loang lổ xâm chiếm, như một lưỡi dao thô bạo tàn phá vẻ đẹp từng khiến người ta say mê.

Khắp nơi vang lên tiếng xì xào to nhỏ:

"Đây chính là vị hôn thê của Vương công tử sao?"

Đoạn Hương Nhiêu lấy tay che miệng như thể hoảng sợ, nấp sau lưng Vương Thiệu, thốt lên:

"Chuyện này…"

"Mặt nàng là cái quái gì thế?"

Vương Thiệu theo bản năng lùi lại một bước, ánh mắt né tránh khuôn mặt Dương Trâm Tinh, như thể cảnh tượng vừa thấy khiến hắn ghê tởm.

"Thiếu thành chủ,"

Hồng Tô vội lên tiếng, "đại tiểu thư nhà chúng tôi bị yêu thú làm bị thương dưới nước mới bị hủy dung như vậy.

Thiếu thành chủ có thể đưa tiểu thư tới y quán xem sao không?

Có lẽ vẫn còn cơ hội chữa khỏi."

"Bị yêu thú làm bị thương?"

Đoạn Hương Nhiêu làm ra vẻ kinh ngạc: "Nghe nói yêu khí của yêu thú cấp bậc Trúc Cơ hậu kỳ rất khó trị, nếu không có linh dược cao cấp thì gần như không có cách nào.

Nhưng linh dược cao cấp thì…"

Nói tới đây, nàng ta dừng lại, ánh mắt mang ý cười liếc nhìn Vương Thiệu.

Linh dược cao cấp, giá trị khó mà định lượng.

Có tiền cũng chưa chắc mua được, thường là vật để tu sĩ dùng đột phá tu vi.

Ai lại phí của trời, dùng linh dược quý báu chỉ để chữa vết thương cho một nữ nhân bình thường?

"Nghe nói trong tông môn Thái Viêm Phái, linh dược và linh đan nhiều vô số kể…"

Hồng Tô vẫn cố gắng.

"Nhưng mỗi đệ tử chỉ được phát một lượng nhất định hàng tháng."

Đoạn Hương Nhiêu cắt lời lần nữa, giọng điệu dịu dàng nhưng ánh mắt lại sắc bén.

Hồng Tô bị chen ngang nhiều lần, giận dữ quay sang gắt lên:

"Cô là ai mà cứ xen vào chuyện của chúng tôi?"

Nhìn thấy Đoạn Hương Nhiêu khoác tay Vương Thiệu một cách thân mật, Hồng Tô như bừng tỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!