Chương 73: (Vô Đề)

THỨ MÙI HĂNG HẮC CỦA THUỐC MEN VÀ DỊCH BỆNH lơ lửng bay trong không trung dần nhẹ đi khi cánh cổng thành hiện ra.

Đó là một cánh cổng lớn, không phải vĩ đại nhất, nhưng lớn. Nó được làm bằng những viên gạch lớn, với những cái cột một người ôm không hết. Mọi con đường dẫn vào thành phố đều bị chắn bởi những cái cổng như thế, tại mọi hướng. Cổng sẽ đóng vào buổi tối và mở vào sáng sớm theo lệ thường. Bấy giờ khi hơn nửa buổi sáng đã trôi qua, cánh cổng bằng đá mở rộng, bên cạnh có hơn một tá lính đứng canh. Những bức ảnh tội phạm truy nã được dán đè lên nhau hai bên cổng.

Đám lính có vẻ lơ là và thờ ơ, quan sát dòng người vào ra cổng thành với những con mắt hờ hững.

Cả ba đã xuống ngựa được một lúc. Iolite chằng đồ đạc sao cho trông nó cồng kềnh và nhiều nhất có thể. Cô ta thậm chí còn nhét những thanh củi khô vào một cái bao rỗng và buộc vào hông lũ ngựa để trông như cả ba là khách lữ hành. Khi đến gần cánh cổng, cả ba người họ vội kéo mũ lên, bước những bước chậm rãi về cổng thành. Angline có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, đầy căng nỗi sợ trong lồng ngực.

Có thể sẽ chẳng có tên lính nào để ý đến họ. Những người đi đường khác cứ thế mà bước qua cổng thành dễ dàng. Đám lính chẳng gây rắc rối gì cho họ. Angeline mong điều đó cũng sẽ xảy ra với ba người bọn cô. Iolite đã thật tinh ý khi cô ta mua những bộ đồ bình dân này. Chiếc váy thụng và khăn choàng làm Angeline trông không khác gì một người dân Amenrut. Nhưng điều họ không thể che giấu nổi là màu da. Da của người Amenrut thì sậm màu hơn, còn da của cô và Howl thì mang sắc trắng của những người sống ở phương Bắc.

Iolite trông khá lạc quan. Cô ta quan sát từng cử chỉ của đám lính từ xa và nhẹ nhõm gật đầu:

"Chúng ta sẽ ổn thôi."

Khi họ cách cổng thành chừng hơn năm mươi bước chân nữa, bỗng một tên lính khác xuất hiện. Hắn cưỡi ngựa đen, đi đến từ phía trong thành phố. Hắn nói gì đó với những tên lính khác, rồi để con ngựa đấy và đi lên phía trước, nheo mắt nhìn dòng người.

"Không hay..." Howl thì thầm.

"Hắc Kỵ binh." Iolite nói như nuốt mất cả lời Howl. "Chúng cắt phiên canh gác cổng."

"Chúng ta phải làm sao?" Chân Angeline như chùng lại. Cô chợt nhận ra tên kỵ binh kia đang bước loanh quanh cổng thành, quan sát từng gương mặt trong đám đông. Hắn đeo mặt nạ che mất nửa dưới mặt, chỉ còn trông thấy mỗi đôi mắt sáng, bên hông đeo một thanh kiếm dài.

"Bình tĩnh." Iolite nói, liếc nhìn hai người họ. "Không dễ mà nhận ra được chúng ta đâu, đừng hoảng loạn."

"Cô nói thì dễ lắm."

Iolite cau mày. Cả ba không thể quay đầu lại, họ bị đám đông phía sau thúc lên đằng trước và cứ thể buộc phải tiếp tục bước đi.

"Được rồi, tùy cô thôi." Howl nói. "Nhưng tôi đảm bảo chúng sẽ bỏ qua thanh kiếm này đâu."

Howl mím môi. Angeline lo sợ nhìn cậu, và đôi mắt hổ phách của cậu như đang sáng rực lên, đồng tử giãn lớn với những vệt vàng loang lổ.

"Tốt đấy." Iolite nói. "Cứ giữ như thế, chúng sẽ bỏ qua chúng ta."

Angeline chợt hiểu. Cậu đang sử dụng năng lực thao túng của mình để khiến tên kỵ binh nọ bị đánh lừa thị giác. Có lẽ là cậu sẽ khiến hắn không trông thấy thanh kiếm, nhưng Angeline không chắc lắm.

Tim Angeline đập lớn. Nỗi sợ bơm đầy trong cơ thể cô tựa không khí trong một quả bóng, và chỉ cần một cái liếc nghi ngờ, cô có thể nổ tung. Càng lúc, cánh cổng lại càng gần. Và đột ngột, nó đã ở ngay trước mặt cô như thể chính nó mới là người đang bước lại gần Angeline.

Howl cúi xuống, gương mặt căng thẳng.

Thanh kiếm trên vai cậu nhô lên sau chiếc áo choàng, như đang cố thu hút sự chú ý từ đám lính. Tên kỵ binh dừng trước cả ba. Hắn khoanh tay, nhìn trân trân vào Angeline. Sống lưng cô lạnh toát, cô cố bước nhanh hơn nhưng dường như làm thế chỉ tạo nên sự nghi ngờ. Hắn có nghi ngờ không? Cô không biết.

Chừng khoảng nửa phút, sự căng thẳng mới vỡ òa ra thành nhẹ nhõm. Iolite phập phùng buồng phổi để thở, mắt cô ta hấp háy, tay run rẩy khi đám lính đã bị bỏ lại sau lưng.

"Khoan đã!"

Đó là giọng nói của tên kỵ binh. Giọng hắn cất lên sang sảng sau tấm mặt nạ:

"Phải... Ba người đấy, bước lại đây. Có nghe ta nói không thế? Bước lại đây mau."

"Howl..."

"Suỵt!" Howl gàn. "Đừng làm anh phân tâm."

Cô chợt hiểu cậu vẫn sử dụng năng lực đó lên tên kỵ binh. Angeline buộc phải nối gót Howl và Iolite quay lại.

"Vâng, thưa ngài?" Iolite cất giọng. Cô ta cúi gằm đầu để chiếc mũ rủ kín mặt.

"Bỏ cái mũ ra." Hắn nói. "Đừng lề mề thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!