HỌ KHỞI HÀNH KHI PHÍA ĐÔNG MỚI CHỈ LÀ MỘT QUẦNG SÁNG MÀU ĐỎ. Sương sớm giăng khắp thị trấn Ladas, gieo vào không khí sự giá buốt của mùa đông. Bây giờ đã là đầu tháng một, phải đến ba, bốn tháng nữa mùa đông ở miền Bắc mới thật sự chấm dứt. Nhưng Angeline không còn băn khoăn về nó nữa. Cô rũ bỏ tất cả lại phía sau, thay vì nghĩ về phương Bắc xa xôi thì cô đặt tâm trí mình vào những mối lo trước mắt.
"Chúng ta sẽ mua thêm đồ ăn khi đến thành phố." Iolite nói. Cô ta đưa cho Angeline và Howl mỗi người một bộ quần áo rẻ tiền và xấu xí, bằng lông dệt và len ấm. Howl khẽ cằn nhằn. Angeline, ngược lại, chẳng nói gì cả. Cô không có tiêu chuẩn cao như Howl, với cô đôi khi chỉ để tồn tại thì bất cứ thứ gì dù xuềnh xoàng đến đâu cũng phải chấp nhận.
Lần cuối Angeline kiểm tra số lương thực họ có, cô thấy một bọc bánh mì lớn còn nóng, thịt heo sấy để ăn đường dài, một bọc quả khô trong cái túi đan mắt cáo, nước và rượu. Hầu hết số rượu đều là của Iolite. Cô ta cầm bản đồ, la bàn và lều, Howl giữ vũ khí, còn cô cưỡi trên con ngựa thồ lương thực.
Cả ba đi lúc thị trấn còn chưa thức dậy, sương trắng xóa và trời vẫn lạnh. Bấy giờ Angeline mới cảm thấy cái áo choàng cũ mốc của Iolite có lợi ích thế nào. Cô kéo mũ kín đầu mình và tránh bị gió tạt thẳng vào mặt. Ba con ngựa đủng đỉnh bước dọc con đường trong thị trấn, giữa những ngôi nhà kín mít cửa rồi dần ra khỏi đấy. Họ thong thả đi lên một ngọn đồi dốc. Cho đến khi hai bên đường là những cánh đồng đẫm sương đêm, cỏ cao ngang hông người, thì con đường nọ bỗng đột ngột ngoặt sang hướng đông.
Angeline và Howl đi sau Iolite, nhưng vẫn thấy rõ phía trước mặt ánh sáng yếu ớt, như đang tan rã của bình minh.
Họ đi miết cho đến khi thị trấn Ladas nhỏ bé chìm vào trong sương. Angeline ngoái đầu lại và nhìn quanh mình, con đường mòn cô đang đi như chênh vênh giữa rìa bể sương, cô quạnh, heo hút và vắng lặng. Nếu không phải vì những âm thanh đều đều của tiếng móng ngựa, tiếng đồ đạc cọ xát vào nhau, thì cô hẳn đã ngủ quên.
Nhiều giờ sau đấy, lâu đến mức Angeline không thể đoán được bấy giờ đã là trưa hay chiều, mặt trời mới rọi những tia sáng óng ánh hiếm hoi của nó xuống mặt đất. Bầu trời hửng lên và sương đã tan. Cả ba xuống ngựa để đi bộ một quãng, sau đó nghỉ ở ven đường. Khác với đoạn đường đã đi qua, quãng này có những cái cây lớn mọc rải rác hai bên, cỏ mọc dày, không còn chút dấu hiệu nào của tuyết nữa mà chỉ trông thấy những búp cỏ non mơn mởn của mùa xuân.
Nắng lên, nhưng Angeline vẫn không thể trông thấy mặt trời. Như thể nó đã tan ra trên nền trời trắng đục, chảy lênh láng khắp nơi và để những giọt nắng chảy xuống dưới. Dưới một tán cây cổ thụ già, cả ba ăn trưa bằng bánh mì trước khi tiếp tục lên đường.
Chiều buông dần, mặt trời đã biến mất, không gian bị lấp đầy bởi sự hoang vu và im lặng. Những cơn gió phía Bắc thốc xuống, cào cấu họ bằng cơn lạnh. Cả ba đều thấm mệt. Họ dừng ngựa ngay khi trông thấy bên tay trái mình một dãy đồi cao, um tùm cây cỏ, cách con đường chỉ chừng vài chục mét. Không ai nói gì cả ngoài việc phân công phần việc bằng giọng mệt mỏi. Angeline đi nhặt những cành cây về làm củi, Howl châm lửa và giúp Iolite dựng lều.
Khi đi ven chân ngọn đồi để nhặt củi, Angeline trông thấy mấy con gà hoang đang bới tìm thức ăn, những con vật từa tựa như chồn nhưng to hơn và uyển chuyển tựa lũ mèo. Cô ước Howl mang cung tên, cậu sẽ săn được một bữa ra trò.
Nhưng cô thì không cần cung tên. Angeline đặt một hai cái bẫy gần đấy, bằng lá cây, dây leo để buộc và gỗ. Angeline không có hy vọng nhiều. Khi cô trở lại chỗ cái lều, trời đã tối hẳn. Howl giúp cô bê củi. Một điều thuận lợi trong tình cảnh bất tiện này là việc Howl chỉ cần búng tay, ngọn lửa đã bùng lên, lém gọn chỗ gỗ. Dãy đồi chắn bớt gió lạnh ban đêm và giữ ngọn lửa không bị dập tắt.
"Bây giờ thì tôi trông giống thổ dân." Howl nói. Cậu lăn một tảng đá lớn đến gần đống lửa để có chỗ ngồi.
Iolite ngồi xuống cạnh đống lửa, trong khi Angeline mang thức ăn đến. "Cậu trông giống con người." Cô ta nói vỏn vẹn thế.
Bóng tối giữa nơi đất lạ, hoang vu làm Angeline bất an. Cô ngồi xuống cạnh Howl. Chẳng ai bận tâm đến việc quần áo dính bụi bẩn, chườn chãi những lá cây, đất ẩm, sương ướt. Cô hâm nóng thịt bằng lửa, và đưa cho mỗi người một chiếc bánh mì cùng thịt đã được cắt bằng dao săn. Hầu như chỉ có sự im lặng khó xử.
Một lúc sau, Howl cất lời:
"Được rồi, tôi không chịu nổi nữa, ai đó phải nói gì đó đi, ít nhất là để phân tán tôi khỏi lạnh cóng đến chết."
"Cậu muốn nói về cái gì đây?" Iolite mở chai nước. "Tôi chưa từng nói việc này sẽ đễ dàng, nên thôi than thở đi."
Howl cau mày. "Tôi đâu có than thở. Sao cô khó ở thế?"
Angeline nhìn Iolite, cô ta chỉ dửng dưng nhìn lại, chẳng nói gì.
"Chỉ là lo lắng thôi, Howl." Angeline nói. "Ai cũng lo lắng."
Bình thường Howl sẽ phủ nhận điều ấy, cậu chẳng bận tâm dù hoàn cảnh xấu đến mức nào. Nhưng bấy giờ, Howl lại im lặng như thừa nhận. Giọng cậu dịu bớt:
"Chắc hẳn sẽ tốn chừng ba, bốn ngày chúng ta mới đến nơi, phải không?"
Cậu hỏi về điều mà dường như ai cũng đã ước chừng được, nhưng Iolite vẫn gật đầu:
"Đi thẳng theo đường mòn. Nhưng chúng ta có thể gặp thú dữ, vậy là sẽ chậm hơn một chút. Tôi đã hỏi một vài người bản địa trong thị trấn từng đi đến thành phố, họ nói đoạn đường này đầy rẫy thú săn mồi. Nhất là khi tuyết ở đây vừa tan."
"Vậy là chúng ta sẽ có thịt thú rừng." Howl nói. "Không tệ đâu."
"Cô có kế hoạch gì để chúng ta đi khỏi thành phố an toàn chưa?" Angeline hỏi.
"Cải trang, tôi chỉ nghĩ được thế. Qua mặt bọn lính canh cổng thành phố sẽ đơn giản thôi, nhưng điều tôi lo là Hắc Kỵ binh. Tôi hy vọng chúng không đến thành phố."
"Tôi thì hy vọng Erik không có thêm cao kiến gì." Howl nói. "Anh ta có thể ngăn những Cambion dịch chuyển, anh ta đủ sức làm mọi thứ."
"Sẽ không nếu như chúng ta vượt qua Hàng Rào." Iolite đắc ý nói. "Erik sẽ không thể nghĩ đến chuyện cậu sang vùng Ánh sáng, chẳng ai nghĩ đến cả. Anh ta sẽ rà soát cả Amenrut trong thời gian dài, nhưng sẽ không thể làm gì cậu một khi cậu đã đặt chân sang vùng Ánh sáng."
Iolite đưa cho Angeline bình nước. Họ trữ khá nhiều nước, nhưng Angeline không chắc số đó đủ để đến thành phố an toàn. Bây giờ cô mới thấy mình thật may mắn làm sao khi nơi trước đây cô sống gần kề với nguồn nước sạch từ dòng Ner Rill, và rằng cô có một chút kinh nghiệm với chốn hoang dã. Nhưng có quá nhiều nỗi lo lắng, đến mức Angeline không thể tách bạch được chúng ra được nữa. Cô xoay bình nước trong tay, nhìn chằm chằm xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!