MỘT BẦU KHÔNG KHÍ ẢM ĐẠM BAO TRÙM khắp lâu đài Quỷ, u ám hơn thường ngày. Ở đâu đấy quanh đây có những lời đồn. Nửa thật, nửa không, về sự thật rằng Gry đã chết và Myris còn một đứa con gái nữa.
Và lần thứ hai trong năm, tất cả mọi người đều phải chuẩn bị thêm một đám tang.
Chẳng ai coi điều đó là bình thường cả.
Trong lúc những người hầu và những kẻ làm ở nhà tang lễ chở hai cỗ quan tài từ thành phố San Damones qua Ner Rill để đến bờ bên này, nơi lâu đài Quỷ đang chìm đắm trong sự tang tóc và u khuất, Angeline vẫn nhốt mình trong phòng và Howl cũng thế. Cậu ngắm nghía chiếc vòng cổ của mình, với cuốn nhật ký của Myris đặt trên bàn.
Dẫu không có nhiều thời gian, và mất rất nhiều sức lực, Angeline đã kể cho cậu tất cả. Cô kể vì cậu xứng đáng được biết mọi thứ, vì cái chết của hai đứa em gái, của mẹ Myris, của tất cả những ai không đáng phải chết. Thành thực, cậu thấy ghê sợ nhiều hơn là ngạc nhiên. Khi xoay mặt chiếc dây chuyền trong tay, cậu tự hỏi mình có giống hay không giống Moldark. Nếu có thì sao, và nếu không thì sao. Ông là là một trong những "người vĩ đại" của dòng tộc, của lục địa Bóng tối.
Nếu cậu không phải một người như thế, cậu là gì?
Cùng một lúc, Howl vừa muốn mà vừa không muốn trở thành Moldark. Nếu muốn trở thành một kẻ được tôn sùng và ngưỡng mộ, cậu phải là ông ta. Nhưng cậu lại cảm thấy bứt rứt và tức giận một cách khó hiểu khi ai đó nói cậu giống Moldark.
Rốt cuộc, sau bao nhiêu năm, cậu vẫn vô vọng, ngập mình trong hiện tại và vẫn không hiểu mình đang hướng đến điều gì.
Điều người ta đã sắp đặt,
điều cậu phải làm,
hay,
điều cậu lựa chọn?
Câu trả lời vẫn là một bí ẩn.
James cắt ngang dòng suy nghĩ của Howl bằng tiếng gõ cửa rành mạch. Ông ta chỉ gõ để thông báo sự xuất hiện của mình vì cánh cửa đã mở sẵn. Howl cười mỉm, thách thức nhìn James. Trái lại vẻ điềm tĩnh tự chủ như mọi ngày, ông ta có vẻ bối rối và hoang mang.
"Tôi đến để thông báo rằng những tấm thiệp đã viết xong và chỉ chờ để gửi đi."
Howl gật đầu.
James vẫn đứng đó, bối rối, không biết nói gì nhưng cũng không bỏ đi.
"Thưa ngài..." Cuối cùng, ông ta mở lời. "Tôi không biết cô ta đã nói gì, nhưng..."
"Ồ, không sao? Để tôi nói cho ông biết vậy. Mọi thứ." Cậu nhấn giọng. "Tất tần tật mọi thứ, James ạ."
Ông ta im lặng một lúc, môi mím thành một đường kẻ. Dường như ông ta cũng hiểu cho đến lúc này, hầu như mọi lời thanh minh đều là vô nghĩa.
"Đó là lệnh của ngài Moldark. Tôi không thể cãi lại." James nói.
Trong giọng Howl có chút phẫn nộ. "Ông ta đã chết. Người ông đang làm việc cho không phải Moldark, mà là tôi. Ông cần một cái cớ thuyết phục hơn thế để có thể giữ mình ở lại lâu đài Quỷ."
Howl đứng dậy và tự thưởng cho mình một ly trà. Cậu không muốn uống rượu, dù chỉ một giọt. Cậu cần giữ đầu óc tỉnh táo và sáng suốt.
"Ở lại?" Mặt James biến sắc, đanh lại và thoáng vẻ hoang mang. Giọng ông ta trở nên lạnh lùng. "Ngài muốn tôi rời khỏi lâu đài Quỷ sao?"
Howl bỏ một viên đường vào trà. "Tôi đang cân nhắc đây."
James bước lên một bước, tay ông ta run lên và những nếp nhăn xô xép lại, đỏ ửng lên khiến vẻ giận dữ trên gương mặt ông ta trông thật khủng khiếp:
"Ngài không thể làm thế!"
"Tại sao?" Howl vặn giọng to lên. Cậu đặt chiếc ấm đựng đường xuống một cái "cạch" lên bàn. James hơi giật lùi lại, cảnh giác. "Người quyết định là tôi, và tôi có đủ mọi quyền lực để đuổi ông ra khỏi lâu đài."
"Tôi đã phục vụ ở đây hàng thập kỷ!"
"Và giờ ông có thể nghỉ ngơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!