Chương 46: (Vô Đề)

ANGELINE VẪN KHÔNG BIẾT CƠN ĐAU ĐẾN TỪ ĐÂU.

Đôi khi nó ở chỗ này. Đôi khi nó ở chỗ kia.

Cô nhắm mắt, dụi mình vào gối, cảm nhận máu đang chảy trong huyết quản mình. Cô quờ quạng tay chân – những bộ phận mà cô tưởng đã tê liệt hoàn toàn. Hơi ấm trong chăn đệm thật dễ chịu.

Và rồi cô mở mắt.

Cô muốn ngủ thêm, nhưng lại không muốn ý thức tỉnh táo của mình vụt mất. Cô nhìn trần nhà, trông thấy vài con nhện đang chăng tơ. Điều kỳ lạ là cơn đau tan đi ngay khi cô tỉnh giấc, thứ duy nhất còn lại là những ký ức khi rõ nhét khi mờ nhạt.

Angeline đang ở trong phòng của mình.

Cô chẳng buồn băn khoăn chuyện gì đã xảy ra. Cô không nhớ. Và cô gắng không nhớ.

Cô ngồi dậy khi thấy Howl mở cửa ghé vào phòng. Có vẻ cậu chỉ đi ngang qua rồi kiểm tra xem cô đã dậy hay không. Angeline vẫn nằm co trong chăn ấm, cô lặng lẽ nhìn Howl đi đến gần. Cậu ngồi xuống mép giường, những vết máu tụ chuyển sang tím xanh trên trán và má, hơi sưng lên, căng ra. Vết cắt trên má cậu cũng đã khô lại và chuyển màu. Angeline để ý ở những khớp ngón tay, da cậu cũng tím ngắt và trầy xước.

Cô nhìn Howl chỉ với một con mắt.

Sau đó, cô gượng sức ngồi dậy. Không còn cơn đau nào, cô thấy mình khỏe hơn bao giờ hết.

"Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

"Một ngày rưỡi." Howl nói. "Em ngủ dai thật."

Angeline sớm nhận ra có gì đó đã thay đổi. Sự thay đổi ấy mềm như một ngã rẽ của con đường, từ từ chếch sang hướng khác. Có một cái gì đó ở Howl rất khác. Cậu không còn vênh váo, không còn nụ cười nửa miệng, cậu dịu hơn, bình ổn hơn, đôi mắt sâu hơn.

Từng có một cảm giác mờ nhạt, rằng cô hiểu Howl hơn cô nghĩ. Như thể giữa cả hai có một sợi dây liên kết vô hình.

Angeline đã từng băn khoăn,

liệu sợi dây đó

làm từ gì.

Cô biết chắc một điều, Howl cũng cảm thấy tương tự.

Cô im lặng và bần thần.

"Em ổn chứ?"

Angeline gật đầu. "Cảm ơn vì đã cứu tôi."

"Đừng cảm ơn tôi. Hãy tự trách mình ấy, tôi suýt chút nữa là bị lộ. Belial sẽ không để tôi yên nếu biết tôi đi đến đất của ông ta chừng nào tôi chưa nói cho ông ta biết tại sao."

"Belial biết sao?"

"Không." Howl thở dài sườn sượt, mệt nhọc. "Không có ai làm chứng cả, và tôi đã dàn xếp với Vassago rồi. Ông ta sẽ không khai ra đâu."

Angeline nhìn lòng bàn tay mình. "Xin lỗi. Tôi cố gắng không đi lung tung rồi mà."

Cô nhìn thấy ở cổ tay mình một tấm garô trắng quấn cẩn thận quanh vết thương. Cô kéo mảnh vải ra.

"Đừng, em làm gì thế?" Howl ngăn cô lại. "Nó khô rồi nhưng có thể há miệng chảy máu lại đấy."

"Bình tĩnh đi." Angeline nói, cô giật tay mình khỏi tay Howl. Cô bỏ ngoài tai lời của cậu và mở lớp băng bó ra.

Cổ tay của cô thon nhỏ và trắng ngần, bấy giờ, lại mịn màng và không còn thấy dấu hiệu nào của thương tích nữa. Như thể vết thương đó chưa từng tồn tại. Howl chớp mắt nhìn như ngỡ mình hoa mắt, đến một vết sẹo cũng không còn nữa.

Angeline gỡ tiếp những miếng bông băng ở cổ, nơi cô bị tên Damian cắn. Howl chăm chú nhìn theo, đến khi cô gỡ hết bông và vải ra, ở đấy chẳng có gì cả. Chẳng có gì, ngoài làn da mịn màng đã hồng hào trở lại. Cậu hết nhìn Angeline lại nhìn cổ tay cô, cứng họng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!