Chương 39: (Vô Đề)

MÙA ĐÔNG ĐANG ĐẾN, nó đến bằng những buổi sáng mờ mịt sương khói và hơi ẩm giá lạnh. Các cơn gió lạnh hung tàn của phía Bắc nổi lên. Ner Rill nước chảy lặng như một dòng suối, in xuống đó hình phản chiếu những áng mâu trời bạc nhẹ như lụa, những bụi bờ khô khốc lá và các đàn chim di cư. Thường thì, trong suốt mùa khô và đầu đông, Angeline phải đi kiếm củi để đốt trong mùa đông. Nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa.

Cô đã không ra tưới nước cho cây táo nhiều ngày nay. Nó bạc màu đi, thẫn thờ và buồn chán. Cả cô và Howl đều chẳng tìm ra điều gì đáng chú ý cả. Cậu ta vẫn đi mất hút, có khi đến vài ngày. Dưới thành cửa sổ hình vòm của thưa viện, Angeline ôm một cuốn sách trong lòng mình và chăm chú đọc. Cách duy nhất để có cảm giác rằng mình không ở đây, cô đưa tâm trí mình vào những dòng chữ. Chúng cuốn cô đi thật xa, xa khỏi lâu đài Quỷ, xa khỏi nỗi sợ hãi khi nhận ra rốt cuộc mùa đông sắp đến.

Angeline hay ngủ gật ở thư viện. Có thể cô chẳng ngủ nổi một khi đã nằm lên giường, trằn trọc suốt đêm, nhưng giữa sự im lặng vắng vẻ và mùi sách giấy cũ phảng phất, cơn buồn ngủ đến với cô dễ dàng. Cô tựa đầu mình vào cửa sổ, cảm thấy một chỗ dựa vững chãi và an toàn bên vai.

Nhưng cô chẳng thể ngủ dễ dàng đến thế.

Một chiếc ly sứ trên bàn rơi xuống và vỡ toang. Angeline sực tỉnh, giật bắn mình. Âm thanh đó đánh thức cô bằng một cái đập đau điếng. Ban đầu cô nghĩ mình nghe nhầm, khi nửa tỉnh nửa mơ người ta thường tưởng tượng ra những âm thanh, hình ảnh không có thật. Cô cũng ngỡ là thế, cho đến khi tiếng động thứ hai vang lên.

"Angie..."

Tiếng thì thào vọng lại trong không trung. Angeline gấp lại cuốn sách, trái tim cô bị bóp thắt vì hồi hộp. Cô nhìn quanh những giá sách nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.

Tiếng cười của trẻ con vang lên mơ hồ tựa như sương. Cô không thể xác định được hướng nó phát ra, như thể làn sương ấy bao trùm khắp bốn phía không gian. Thứ giọng tai quái ấy.

Cô rảo bước quanh những giá sách, rồi sau đó đi đến đoạn hành lang giữa thư viện. Một chiếc cốc màu đỏ vỡ tan tành từng mảnh trên sàn nhà, ở chiếc bàn gần lối ra vào nhất. Angeline không còn lạ lẫm gì với những trò đùa như thế này. Vào những ngày tháng đầu tiên cô ở lâu đài Quỷ khi còn là đứa trẻ, cô đã tái mét và sợ run khi gặp những tình huống như thế lúc ở một mình.

Đặc biệt, vào những đêm mưa, chúng xuất hiện nhiều hơn, lang thang khắp nơi để hù dọa.

Vì một lý do nào đấy, lâu đài Quỷ không cho phép nhiều người rời đi – cả người sống và người chết. Những âm thanh, những cái bóng, giọng cười – màn hù dọa kinh điển. Chúng hiếm khi vì một lý do cụ thể nào đó, chúng chỉ rảnh rỗi và buồn chán, và có khiếu đùa cợt.

Cô định quay lại đọc sách tiếp, thì nghe thấy tiếng bước chân chạy qua hành lang ngoài thư viện. Một tiếng nài xin não nùng vang lên gọi tên cô, không thể nói là không khiến Angeline có chút sợ hãi lúc này. Khó mà đuổi những hồn ma đi được.

"Ngươi muốn gì?" Angeline hỏi thật lớn, cô đi gần đến cửa ra vào.

Một quãng im lặng ngắn ngủi, và âm thanh méo mó dị thường như vang lên từ chốn không thuộc về thực tại làm sống lưng cô lạnh toát:

"Đến đây..."

Angeline ép mình phải lờ nó đi, phải mặc kệ nó, đừng làm theo lời nó nói. Nhưng chân cô vẫn bước tiếp. Giờ cô đang đứng trước cánh cửa lạnh ngắt, do dự trước khi mở nó ra.

Tiếng gõ cửa ầm ầm làm Angeline giật nảy mình, loạng choạng lùi lại. Nhưng rồi cô trở nên khó chịu. Có thể sau cánh cửa này sẽ là một cảnh tượng chẳng mấy mãn nhãn. Có thể là một cái đầu xấu xí với mái tóc bê bết tro và bùn đất, hai hốc mắt sâu hoắm như miệng vực, một cái miệng đang rỉ máu, hay làn da tái nhợt và nứt nẻ của xác chết.

Cô giật mạnh cánh cửa. Angeline không cho phép mình dễ dàng sợ hãi như thế, đặc biệt với những hồn ma phiền phức ấy.

Chẳng có gì cả.

Hành lang bên ngoài lạnh, trống không, và tối.

Cô bước hẳn ra ngoài, chuẩn bị cho một cú hù dọa đáng sợ. Có lẽ là một cái đầu máu me, một gương mặt dị dạng méo mó và chỉ có nửa thân trên, hay một mái tóc dài xổ ra từ bóng tối, sẵn sàng bóp cổ và lôi cô đập mình xuống sàn nhà.

Nhưng, chẳng có gì cả.

Chẳng có gì, ngoài một hành lang tối thui và lạnh. Ánh sáng hắt thành những khối vuông trên sàn nhà qua các ô cửa sổ, tạo ra những đường ranh giới rõ rệt giữa sáng và tối.

Nhưng đột ngột, ở cuối hành lang thình lình hiện ra một cái bóng.

Một cái bóng đen thui, giống như được sơn đen, cô có thể thấy cái bóng vì luồng sáng nhẹ từ cửa sổ chiếu đằng sau nó. Angeline cắn nhẹ vào môi. Cái bóng đứng yên như thể nó đã ở đó từ lâu lắm rồi, gương mặt nó ẩn trong bóng tối, nó đứng đó như một pho tượng.

Trong khoảnh tối bao trùm quanh cái bóng, Angeline thấy hai tia sáng vàng khè ở gương mặt như thể đấy là mắt nó. Nỗi sợ thôi thúc và đập vào lồng ngực cô những nhịp dồn dã, như cào cấu và thì thầm rằng: chạy, chạy đi, tránh xa khỏi cái thứ này.

Nhưng cô đã làm điều ngược lại.

Điều mà cô đã tự dạy mình và ép mình làm theo trong suốt những năm sống ở vùng Bóng tối.

Nếu thấy sợ hãi,

hãy mở to mắt,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!