BÀ GRY, MẸ CỦA MAYA, ĐANG LÚI HÚI lau dọn bàn bếp khi Angeline bước vào. Bà ta tảng lờ đi sự xuất hiện của cô.
Bên cạnh James, Gry cũng đã làm việc ở đây từ rất lâu. Bà ta có thể biết gì đó về Myris lắm. Cô nghe nói người đỡ đẻ cho Myris là Gry, cùng với một số người hầu và một bác sĩ. Nhưng họ không có ở đây, còn bà ta thì có.
Angeline ngồi xuống một chiếc ghế gỗ ở bàn bếp. Trên bàn, những giỏ rau quả và thịt chiếm gần hết mặt bàn. Cô nghiên người nhìn vào trong, thấy tên bếp trưởng béo cộc cằn đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh gỗ thông, hút một tẩu thuốc và đọc báo. Mấy người phụ bếp thì đang mang rác đi đổ. Cô không thấy Maya đâu, có lẽ đang lau dọn đâu đó trong lâu đài.
Gry kỳ cọ cạnh bàn, không nói nửa lời.
"Tại sao bà không bao giờ thắc mắc về những gì tôi đã làm?" Angeline hỏi bằng giọng nhẹ nhàng. Cô hiếm khi nói chuyện với Gry, bà ta cũng thế, kiệm lời và khó gần.
Người phụ nữ vẫn kỳ cọ bàn bếp. Những vết ố cháy của dầu mỡ rất khó mà bong đi. Nhưng cô biết bà ta sẽ trả lời, những nhịp lau chùi đang chậm lại. Bà ta đưa một cái nhìn vội vã lên cô và mím chặt đôi môi khô nhợt nhạt.
"Tôi không quan tâm đến việc của người khác." Bà nói. "Nhất là khi nó không ảnh hưởng đến tôi."
Angeline nghĩ bà ta đang nói thật. Bà ta chẳng bao giờ đặt câu hỏi với cô về những xô máu, về cây táo, về mọi thứ. Bà ta trả lời khi được hỏi, chứ không bao giờ đặt câu hỏi.
Cô im lặng một lúc, rồi nói tiếp. "Tôi nghe nói bà sẽ sớm thôi làm ở đây."
Gry không nói gì cả, cô coi đó là sự công nhận. "Tại sao thế?" Cô hỏi.
"Maya cần cuộc sống tốt hơn. Và tốt hơn nghĩa là tránh xa cái lâu đài này và đám người Cambion."
Angeline giật mình vì sự cay nghiệt trong giọng nói Gry. Cô chưa từng nhận ra bà ta ghét Cambion cho đến bây giờ. Nhưng bà ta đã làm ở đây từ quá lâu, từ khi cô con gái đầu của bà ta chỉ mới vài tuổi. Cô nuốt khan, cảm thấy một chút thông cảm len lỏi trong mạch cảm xúc.
"Hai người sẽ đi đâu?"
"Chúng tôi chưa biết."
Angeline có thể đoán ra rằng bà ta đã lên kế hoạch trước cho việc rời khỏi đây, chỉ là không muốn nói với cô. Giữa hai người hình thành một bức tường dày vô hình, một kẻ cố lấn sang còn kẻ kia từ chối tiết lộ về mình. Cô biết sẽ khó mà nói chuyện được với Gry
- nếu Howl ở đây thì lại khác.
"Tôi muốn hỏi bà vài chuyện, Gry." Angeline nói, và trước khi bà ta mở miệng từ chối, cô đã hỏi bà ta. "Bà có biết Myris không? Bà ấy từng là vợ của Moldark."
Đuôi mắt của Gry giật giật. "Cô không được phép nói thẳng tên họ ra như thế." Ngưng một lúc, rồi bà ta nói tiếp. "Mọi người gọi bà ấy là Cellia."
"Bà ấy là người như thế nào?"
Gry nhúng chiếc giẻ rách vào xô nước và vắt nó vài lần, thứ nước bẩn đục màu phai ra từ chiếc giẻ hòa vào nước trong xô.
"Tại sao cô hỏi thế?"
Angeline không thể nghĩ ra bất kỳ lý do thành thực mà hợp lý nào. Cô đành mượn đến Howl. "Quỷ Vương đã nhờ tôi đi hỏi những người còn sống ở lâu đài về My... Cellia."
"Cô đáng lẽ không nên lại gần ngài ấy."
"Anh ta tự tìm thấy tôi trước mà." Angeline nói. "Nói cho tôi biết đi, Gry, Myris là người thế nào?"
Bà Gry nhìn cô cân nhắc. Những nếp nhăn trên gương mặt bà ta rõ như những nét vẽ của một bức họa. Trong ánh sáng này, bà ta trông thiếu sức sống, gương mặt trở nên khắc khổ và mệt nhọc. Angeline để ý, ở đầu ngón tay và móng tay bà ta, da đen sạm lại. Những vết rộp và xước chằng chịt. Bà ta tần ngần nhìn cái nùi giẻ ướt trên tay.
"Bà ấy là một người đáng thương." Gry nói đứt quãng. "Tôi không nhớ rõ, cô biết đấy. Bà ấy mất lâu rồi."
Angeline không nhận ra mình đang hơi ngả về phía trước. "Tôi biết. Tôi nghe nói bà là một trong những người hộ sinh của Myris." Cô luôn quên mất phải gọi Myris là Cellia, nhưng cô chẳng buồn sửa lại. "Tôi đoán bà đã tiếp xúc khá nhiều với bà ấy."
Gry như sực tỉnh khỏi cơn mê, nhìn Angeline với đôi mắt trống rỗng. Bà ta đã để mình chìm xuống những ký ức, nhưng là ký ức nào?
"Phải, hai lần liền." Cái nùi giẻ được vắt chặt, Gry tiếp tục lau cọ bàn bếp. "Nhưng có nhiều người lắm. Cả hai lần, cố Quỷ Vương đều không có mặt tại lâu đài."
Họng Angeline xé lên một cảm giác bỏng xót và khô cứng. Cô thường chỉ có cái cảm giác đó khi bị nhiễm lạnh, hoặc, khi khóc. Cô tưởng tượng về Howl – người sinh ra khi bố mình đang ở miền nào chẳng biết. Nếu là cô, cô sẽ rất tức giận và tủi thân. Liệu anh ta có thấy thế không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!