MỘT ĐỢT GIÓ LẠNH DỒN VỀ, buổi chiều trở nên nặng nề và tối hơn.
Angeline đang múc nước lên từ một cái giếng gần chuồng ngựa. Hầu như, nước cho lũ ngựa đều đến từ đây hoặc dòng sông. Vào mùa khô, nước sông không còn chảy xiết, mà lặng lẽ hẳn đi. Nước ở giếng cũng từ một nhánh nước ngầm của dòng sông. Ner Ril có rất nhiều nhánh nước ngầm, nước của nó đủ để nuôi cả một thành phố.
Cỏ dưới chân cô đã úa vàng. Những bụi cây dại cũng thế, nhưng chúng không rụng lá. Những cái lá khô sẽ bám dính vào cành cho đến khi các đợt gió đầu tiên của mùa đông đến.
Angeline ngẩng lên nhìn vì nghe thấy tiếng bước chân của ai trên cỏ. Cô trông thấy Howl đang đi về phía mình, vẫn mặc nhiên thả chiếc xô sắt xuống giếng.
"Tôi đã nói là cô không cần làm những việc này nữa."
"Tôi không muốn dành cả ngày để ngắm nhìn mấy bức tường chết tiệt trong lâu đài."
Cô nói và thả dây thừng. Chiếc xô tạo một tiếng động rất vang, trong lẻo và trầm như giọng nói từ trong cái giếng sâu. Nước tạo những đường lượn tròn sóng sánh khi cái xô va chạm vào.
"Tôi có cả một thư viện đấy."
Angeline ngẫm nghĩ. Nhưng rồi cô chẳng nói gì cả.
"Hoặc, tôi có thể dạy cô sử dụng cây đàn của cô."
"Anh muốn gì?" Angeline thở dài sốt ruột. Anh ta chẳng bao giờ vào vấn đề chính luôn, và cô biết anh ta đến không phải chỉ để tán gẫu với cô về những công việc cô đang làm để giết thời gian. Cô thích đàn ngựa, và chăm sóc chúng không chỉ là công việc, nó còn là cách để Angeline thấy bận rộn và ổn định tâm trạng mình.
"Tôi đã đọc hết cuốn sách... À, đương nhiên chỉ phần nhật ký thôi." Howl nói. Cậu dựa lưng vào chiếc cột ở thành giếng. Miệng giếng khá thấp, Angeline luôn luôn lo sợ một lúc nào đấy mình sẽ sảy chân và ngã xuống. Còn Howl, trông anh ta chẳng có vẻ gì là sợ chuyện đó xảy ra cả.
"Anh muốn cảm ơn tôi vì đã bắt anh tự đọc hết tất cả sao?" Angeline hỏi. Cô kéo sợi dây thừng. Chiếc xô đầy nước được kéo lên bằng những nhịp chậm. "Không có gì đâu."
"Cô muốn tỏ ra cay cú với tôi đến bao giờ?" Howl cau mày, nhưng cậu vẫn cười một cách ranh ma. "Tỏ ra hợp tác chút đi, Angeline. Tôi là người có thể cứu cái mạng cô đó."
Angeline im lặng. Cô đã thừa nhận điều đó qua ánh mắt mình. Nước tròng trành tràn ra khỏi miệng xô, Angeline kéo cái xô lại gần và tháo cái móc dây thừng ra khỏi quai xô. Cô đặt chiếc xô xuống đất, phủi tay.
"Bà ấy ghét Moldark, và tôi cũng thế. Tôi muốn cảm ơn bà ấy vì đã trồng những cây táo. Tại sao bà ấy chết? Chưa từng ai nói với tôi về Myris cả."
"Đó là bởi ai cũng sợ nhắc lại chuyện đó." Howl khoanh tay, bình thản cất lời. "Bà ấy chết trong một đám cháy."
Angeline im lặng. Trong đầu cô, lửa gợn lên qua những ký ức mờ nhạt nhất. Cô đã từng chứng kiến một đám cháy. Cô đã từng chứng kiến cái chết, chỉ là cô không nhớ đó có phải Myris không.
Hay, đó là một ai khác.
Có thể cô đã thấy đám cháy đó ở lâu đài Quỷ, cũng có thể không.
"Một tai nạn à?" Cô hỏi, nuốt khan.
"Nếu cô gọi một tai nạn là việc cả tòa tháp bị tẩm trong dầu và sau đó bị phòng hỏa."
"Bà ấy bị giết sao?"
"Phải. Bà ấy đã tự giết mình." Howl trả lời. "Sau khi có bầu Abigail, điều gì đó đã biến bà ấy phát điên. Đó là những gì tôi được kể. Bà ấy nhốt mình trong phòng, viết lách, bỏ bữa, thức dậy và đi lang thang ban đêm, rồi nói chuyện một mình. Họ nói Moldark đã đưa bà ấy đến bác sĩ nhưng chẳng tiếng triển gì. Và vào một đêm, sau khi bà ấy sinh Abigail được vài tuần, bà ấy đã lên cơn điên.
Bà lấy dầu đốt trong nhà kho, tẩm ướt tòa tháp và nôi của Abby rồi phóng hỏa."
"Abigail vẫn còn sống." Angeline băn khoăn.
"Moldark đã cứu con bé ra, nhưng ông ta nói khi ấy mẹ tôi đã là ngọn đuốc sống, còn Abigail chỉ bị bỏng nhẹ ở chân. Bà ấy gào thét khiến con bé phát khóc, rồi chết trong lửa." Howl nói mà không va vấp một từ. Sự bình tĩnh của cậu làm Angeline ngưỡng mộ, cô không thể bình tĩnh được đến thế khi nói về cái chết của gia đình mình. "Bà ấy suýt giết chết con mình.
Cả tòa tháp đã cháy trụi."
"Đó là tòa tháp nào?"
"Tháp Nam." Howl nói. "Nó được xây lại từ lâu rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!