ANGELINE NÉP VÀO BÓNG TỐI.
Một con mắt xanh của cô nhìn qua mép cửa tủ và thấy James đang đi vào.
Ông ta đi chậm rãi. James có đôi mắt của một con rắn và nụ cười của một kẻ giết người máu lạnh, điên loạn trong thầm lặng.
Đôi mắt ấy quét khắp căn phòng. Angeline nấp sau chiếc tủ đặt gần cửa. Cô sợ rằng mình sẽ bị phát hiện vì tiếng thình thịch của quả tim đang co bóp vang lên quá to.
Cô ôm chặt cuốn sách. Cuốn sách này không thể để James nhìn thấy, không. Ông ta không đáng tin, cô nghĩ, chắc chắn Howl cũng chưa nói cho ông ta về cuốn sách, ít nhất là cho đến khi cậu đọc xong.
Nhưng ông ta đã không trông thấy cô. James đóng cửa phòng lại, và Angeline nôn nóng muốn nghe tiếng ông ta rời đi. Dường như bước chân của ông ta còn hơi chần chừ, nhưng sau đó cô nghe tiếng chốt cửa bên ngoài vang lên mơ hồ.
Angeline rốt cuộc đã có thể đứng thẳng dậy. Cô nhận ra từ nãy tới giờ mình đã nín thở. Hít một hơi đầy phổi, Angeline lò dò từng bước trong bóng tối khỏi chiếc tủ. Khi mắt đã quen với bóng tối, cô mới có thể nhìn rõ được căn phòng ngủ. Căn phòng có cửa sổ nhưng kéo rèm che kín mít, quần áo bừa bộn trên giường và cả giá móc áo. Những cuốn sách cũng để khắp nơi, trên bàn, trên giường, tủ và cả dưới sàn nhà. Hẳn cậu ta chẳng phải một kẻ ngăn nắp lắm.
Angeline nhanh chóng ra khỏi căn phòng, khi ra đến bên ngoài cô mới nhận ra phòng ngủ của cậu ta bí bách như thế nào. Cô cẩn thận xoay nắm đấm cửa, hé nhìn ra hành lang. Trống trơn, James đã đi khỏi, cô gái nhỏ lò dò ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Và rồi cô chạy biến về phòng mình cùng với cuốn sách.BÊN NGOÀI, HOWL ĐANG ĐẬP CỬA.
Angeline giật thót mình. Bây giờ đã khuya, hình như cậu ta mới về.
Cô đi ra mở cửa phòng, thấy Howl bơ phờ đứng trước mặt. Anh ta hỏi cô cộc lốc:
"Cuốn sách?"
"Cuốn sách nào?"
"Thôi nào." Howl đẩy cô vào phòng. "Tôi chẳng có thời gian đâu. Tôi mệt và muốn đi ngủ."
"Tôi không có cấm anh ngủ."
Howl chẳng nói chẳng rằng, cậu đi thẳng vào phòng cô như không, rồi trông thấy cuốn sách đang ở trên bàn. Bên cạnh còn có một giá nến và một ấm trà. Cuốn sách đang mở toang.
Angeline đón chờ một sự tức giận. Có thể anh ta tức giận lắm chứ, và cô thì không biết khi tức giận Howl sẽ như thế nào. Howl sẽ biết cô đã vào phòng và lục lọi đồ của cậu.
Nhưng thay vào đó, cậu chỉ thản nhiên nhìn Angeline. "Cô đọc đến đâu rồi?"
Angeline ngạc nhiên nhìn cậu, cân nhắc trả lời. "Tôi đang đọc nhật ký của bà ấy... Sắp hết rồi."
Howl vẫn bình thản. "Được rồi, có gì đáng chú ý không?" Cậu ngồi lên bàn.
"Tất cả."
Howl nghiêng đầu nhìn cuốn sách. Cậu lật tờ giấy nơi Angeline đang đọc dở và lật tiếp xuống cuối. Ngón tay cậu lần lên nét chữ màu đỏ của Myris.
"Thật chẳng bất ngờ." Angeline buột miệng.
"Gì cơ?"
"Anh."
"Tôi làm sao?" Howl hỏi, ngẩng nhìn cô với đôi mắt thách thức.
Angeline nhún vai. "Với tất cả những gì tôi đã đọc về bố mẹ anh trong đó. Moldark thì bỏ rơi anh, và mẹ anh thì..." Cô bỏ lửng câu hỏi, chợt cảm thấy như mình đang cố làm tổn thương anh ta. "Anh có nhớ bà ấy không?"
Howl nhìn xuống cuốn sách, nhưng lần này như để lẩn tránh ánh mắt dò xét của cô. "Không nhiều, thú thực là vậy. Tôi ước mọi chuyện đã có thể tốt đẹp hơn, Angie nhỏ bé à. Nhưng không thể, vậy đấy, nếu cô hỏi tại sao tôi như bây giờ, cô có mọi câu trả lời cô cần rồi đấy." Cậu nheo mắt cười.
Angeline bặm môi, cô cảm thấy bối rối. Hai kẻ đang đứng trong căn phòng này, Howl và cô, đều là những đứa trẻ mồ côi. Nhưng điểm chung là gì, ngoài việc nhìn thấy người chân bị thần chết lấy đi? Anh ta không được bố và mẹ nuôi dạy, và đây, đứng trước mặt cô, một kẻ mà trong tâm thức cô đánh giá là phiên bản trẻ hơn, năng nổ hơn, khó lường hơn của Moldark. Còn cô, cô là ai? Cô là con của một nhà ngư tiều, kẻ duy nhất họ hại là những con cá đánh từ biển lên. Và cô lại trở thành kẻ giết người.
Một điểm chung thật tai hại, thật xấu xí và khiến Angeline phẫn uất,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!