KHÔNG CÓ MỘT CƠN GIÓ CHẾT TIỆT NÀO CẢ.
Khu rừng im lặng.
Giống như một con thú đã chết, hơi thở của nó không còn.
Angeline bước đi giữa thảm lá ố màu trên đất. Một chuyển động nhỏ của bầy sóc và chim cũng có thể lọt vào mắt cô, vì không có một cành cây ngọn cỏ nào lay động cả. Giống như thể cả cánh rừng đã bị đóng băng và chỉ có cô là người duy nhất có thể cử động.
Mùa thu nào cũng thế cả.
Hầu hết lá cây đã rụng hết, để lại những cành cây khô trơ trọi và vài chiếc lá còn bám víu ở trên. Có những chùm quả dại ở các bụi cây nhỏ, khi chín đã không rụng xuống đất hay bị mấy con thú ăn nên héo quắt lại, nhăn nhúm và đen xỉn, bám chặt vào cành cây.
Tòa tháp đã hiện ra trước mặt cô, với dòng suối trong vắt và lặng yên ở gần. Những hòn đá phủ đầy rêu ẩm ướt, và khác với mùa mưa, nước của nó chảy rất chậm, bụi lắng xuống nên có thể thấy rõ cả đáy suối. Lũ cá bơi hoảng loạn khi Angeline đi qua.
Cô vẫn còn giữ chìa khóa vào tòa tháp. Ở bên trong, người ta đã dọn sạch mọi thứ, căn phòng trở nên trống trải. Angeline nhẹ nhàng khép cửa lại như thể sợ nếu tạo ra tiếng động mạnh sẽ đánh thức ai đó đang ngủ. Cô bước đến gần cửa sập tầng hầm. Mấy tấm ván gỗ cọt kẹt kêu.
Angeline cúi xuống nhìn cánh cửa hình vuông trên nền nhà. Ở một góc có một ổ khóa, cái thứ mà cô đã vô tình dẫm vào bao nhiêu lần. Có một lần nó đã làm chân cô chảy máu. Angeline đã từng băn khoăn về cái tầng hầm, nhưng cô quên bẵng nó đi bao năm nay. Chẳng có gì lạ với nó cả: không có những âm thanh lạ hay bất cứ cái gì, nên cô cũng chẳng quan tâm.
Khi Angeline mở cửa, cô bắt đầu tưởng tượng về những thứ dưới tầng hầm.
Abigail đã dẫn cô đến cái chìa khóa, tại sao?
Nó muốn cô biết điều gì?
Dưới cái tầng hầm này, rốt cuộc, có gì?
Tiếng khóa kêu một tiếng nhỏ và bật mở. Khó khăn lắm cô mới kéo được sợi dây xích sắt dày cộm ra khỏi ổ khóa. Sau bao năm không được sử dụng, lớp gỉ sét đã biến thành thứ keo đặc gắn cánh cửa vào nền nhà, Angeline xoay vặn đủ cách nhưng vẫn không thể mở nó ra. Nó thậm chí chẳng buồn nhúc nhích.
Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán Angeline. Cô ngồi xuống sàn nhà, chán nản nhìn cánh cửa.
Cảm giác khi đang đứng trước ngay câu trả lời nhưng lại không thể với tới nó như ngọn lửa thiêu đốt bao tử Angeline. Cô nhìn quanh xem có bất cứ thứ gì dùng được không. Nhưng người ta đã dọn dẹp tất cả. Tòa tháp lại lần nữa bị bỏ hoang.
– căn phòng ngủ bằng một nửa phòng cô ở lâu đài Quỷ và có độc một ô cửa sổ vỡ ở cuối phòng. Tim cô thắt quặn lại. Cô đã ở đây suốt nhiều năm, và hơi thở quen thuộc của nó làm Angeline chỉ muốn nán lại. Chẳng thể bù cho căn phòng cô đang ở, nó rộng đến trống trải và ma quái.
Họ vẫn để lại cái giường. Nó có khung bằng sắt và đã gỉ sét nhiều. Mỗi lần cô cựa quậy, tiếng các khớp nối sẽ cọ vào nhau nghe nhức tai. Những khớp nối của phần khung đều đã lỏng lẻo. Cô xem xét một hồi, sau đó đá mạnh vào mấy thanh xà ngang nối cái khung cuối giường. Nó rung lên nhưng không dịch chuyển mấy. Angeline tiếp tục đá mạnh vào nó, và một lúc sau, thanh xà đã bung ra.
Ở đầu khung xà, sắt được cán phẳng và bẹt. Angeline tiếp tục phá khớp nối đầu kia của thanh sắt. Những lớp gỉ khiến nó dính chặt vào chân giường. Cuối cùng, khi cái móc nối chịu bung ra, thanh xà sắt rơi xuống. Âm thanh kim loại va chạm với nền gỗ tạo ra tiếng động khá lớn, đặc biệt khi xung quanh lại yên ắng như vậy. Bụi cuộn lên và một ít gỉ sắt bong ra.
Angeline nhấc chân giường lên để lấy thanh xà ra khỏi, rốt cuộc cô cũng có một cái đòn bẩy khá khẩm. Vấn đề còn lại là liệu cô có thể làm gì với nó và cánh cửa kia.
Cô quay xuống tầng một. Thình lình cô nhìn thấy Howl, đứng ở giữa căn phòng như thể cậu đã ở đó từ lâu rồi. Sự xuất hiện của cậu ta tặng cho cô một cú đau tim.
Howl nhìn Angeline rồi lại nhìn thanh sắt trên tay cô, nhướn mày. "Có gì cô muốn nói với tôi không?"
"Anh làm gì ở đây?"
"Tôi về thì thấy cô đang đi vào rừng." Howl nhún vai. "Trông vội vã lắm, tôi nghĩ chỉ có thể đến đây. Cô tưới mấy cây táo à?"
Lời nói của anh ta giống một lưỡi dao cạo, xé dọc một đường từ phổi đến bao tử cô, và sự tự ái lẫn tội lỗi thấm đầy cơ thể Angeline. Cô đứng im như tượng một hồi, cố nuốt trôi cái cục giận dữ đó vào như nuốt một cục than.
"Không." Cô lạnh nhạt. "Tôi tìm thấy vài thứ."
Cô đi qua Howl với thanh sắt trên tay, tưởng chừng như rất muốn đâm trả anh ta một nhát. Những ngón tay cô bấu chặt lấy thanh sắt đến trắng bệch.
"Được thôi, thứ gì vậy?"
"Tôi chưa biết." Angeline nói rồi im bặt. Cô nhét phần đầu bẹt của thanh sắt xuống kẻ hở giữa cánh cửa và sàn nhà, rồi lấy hết sức mà bẩy nó lên. Cánh cửa có nhúc nhích đôi chút, những lớp gỉ bong nứt ra.
Howl bật cười ngặt nghẽo. "Lùi ra nào, tiểu thư."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!