CĂN PHÒNG MỚI của Angeline nằm ở phía Đông của lâu đài Quỷ. Có một ban công hẹp, hai ô cửa kính màu ẩn sau rèm cửa, một chiếc giường trải ga trắng, tủ quần áo và bàn ghế. Căn phòng không quá rộng, nhưng với Angeline, nó thênh thang. Từ đây đi dọc xuống cuối hành lang sẽ là phòng của Howl, cô chẳng hiểu nguyên cớ gì mà giữa bao nhiêu căn phòng bỏ không trong lâu đài, anh ta lại chọn phòng này.
Có lẽ anh ta cần giữ một khoảng cách vừa đủ với cô, không quá gần để bị sao nhãng, không quá xa để thiếu kiểm soát.
Trên trần nhà treo một chùm đèn thủy tinh, tỏa ra những hạt ánh sáng màu vàng nhạt. Angeline ngồi trên giường và nhìn nó chằm chằm.
Khi sống ở tòa tháp, Angeline phải đi bộ từ đó về lâu đài để làm việc, vào cuối buổi chiều hoặc những ngày mưa bão, cô về tòa tháp. Chưa từng có ai ngoài cô đặt chân vào tòa tháp đó cho đến khi Howl xuất hiện với con hươu anh ta săn được.
Maya đã chỉ cho cô tòa tháp trong rừng, và cô đã lặng lẽ đến đó sống, không ai hay biết. Cũng chẳng có ai ngăn cấm gì. Không ai trong tòa lâu đài này dám đi quá sâu vào rừng, vì chẳng ai tưởng tượng được có gì sống len lách giữa bóng tối của khu rừng già sau lưng tòa tháp. Angeline cũng vậy, cô không bao giờ đi quá sâu, chỉ loanh quanh ở bìa rừng và một vài khu vực quanh con suối. Vào những đêm quang đãng có trăng, vẳng lại từ cánh rừng già những âm thanh như tiếng tru.
Vào những tuần đầu tiên khi mới đến lâu đài Quỷ, Angeline tưởng mình sắp chết. Mỗi ngày, cô tỉnh dậy và tự hỏi mình đang ở đâu, liệu đây có phải giấc mơ
- một cơn ác mộng. Gia đình của cô ở đâu, và khi nào thì cơn ác mộng tồi tệ này kết thúc.
Những tháng tiếp theo là những tháng ngập nước mắt.
Đó là khi cô đã dần dần nhận ra mình không thể quay về nhà.
Cô không thể trở về bãi biển, cô không thể ngồi nghe ngóng tiếng mưa giột rơi lách tách trong đêm. Cô không thể ngắm nhìn bầu trời đầy sao hay cơn gió biển nào nữa. Cô sống ở lâu đài Quỷ, giữa những mái hiên đầy hoa hồng dại, các ngọn đồi ngập cỏ và bầu trời u ám. Cô đã giữ cái ý nghĩ tất cả đều không có thực, tất cả đều là ác mộng quá lâu cho đến khi cô không thể giữ nổi chúng nữa.
Đám người hầu trong nhà luôn lấy Angeline ra làm trò vui, có lẽ vì cuộc sống của họ quá nhàn rỗi. Vì màu tóc của cô, vì dáng vẻ của cô, vì tuổi tác của cô. Cho đến một ngày cô không thể chịu nổi nữa và quyết định sống trong tòa tháp.
Angeline đứng dậy, vén tấm rèm sang một bên. Ở căn phòng này không thể nhìn thấy khoảng rừng có ngọn tháp. Nhưng lại có thể thấy con đường ngoằn ngoèo từ lâu đài Quỷ đến cánh cổng, và dòng Ner Rill sau những bãi đất đầy cây dại xa xa. Đêm đầu tiên ở tòa tháp, cô đã thức trắng, ngọn nến được thắp đến tận sáng. Tòa tháp đã quá cũ, tiếng gió đập vào và luồn qua căn gác mái giống tiếng than khóc. Những cành cây to quá khổ liên tục chọc và cọ vào khung cửa sổ.
Chưa kể đến đám chuột chui rúc sống dưới sàn, và nhiều tấm ván gỗ trên sàn nhà đã mục nát.
Bóng tối và những âm thanh rùng rợn ấy đã bóp nghẹt Angeline trong nỗi sợ.
Cô lại làm việc mà từ trước đến giờ cô vẫn làm.
Thức trắng đêm, khóc.
Đêm hôm sau, Maya đến ngủ cùng Angeline. Cả hai đứa trẻ đều sợ hãi, đều nằm yên trong bóng tối và nghe ngóng. Ở trên mái tòa tháp, có một lỗ hổng lớn mà khi gió luồn vào tạo thành những tiếng gào rít, va đập rùng rợn.
Đám chuột lại mò ra.
"Cậu sẽ không bỏ về chứ?" Nằm trên giường và cuốn mình trong chăn, Angeline hỏi Maya.
"Có chết mình cũng không ra ngoài đâu." Maya liếc nhìn vào bóng tối qua khung cửa sổ. Ánh nến thắp sáng khắp căn phòng. "Đừng lo, mình sẽ ở đây đến khi nào cậu quen."
"Cậu thật tốt."
"Không, mình chẳng tốt đâu." Maya ngước đôi mắt nâu to nhìn cô và thì thầm. "Mình chỉ tử tế thôi."
Angeline khẽ mím môi khi nhớ lại lời của Maya.
Cô gái đó là người duy nhất Angeline có thể trao niềm tin vào trong vùng đất này.
Angeline đã không còn sợ tòa tháp nữa. Cô nhận ra nó giống một chốn bình yên hơn. Đặc biệt khi đông đến, nó ấm áp như hơi thở người mẹ. Cả cánh rừng trắng xóa, tòa tháp cũng hứng bao nhiêu tuyết, trơ trọi. Các loài thú đều đi ngủ đông, dòng suối chảy gần đó thì đóng lại thành băng. Angeline ngồi trước hiên nhà và hơn bao giờ hết, cô cảm thấy hạnh phúc. Ở đây có một nơi mà không ai biết đến cô, không ai làm phiền cô, không ai biết những việc đô đang làm.
Ở đây có một nơi mà rốt cuộc, cô cũng cảm thấy mình có thể sống mãi.
Tòa tháp và khu rừng đã bảo vệ cô, giữ cô an toàn trong suốt nhiều năm. Những con thú rừng đã quen với sự hiện diện của Angeline. Và từng gốc cây cũng trở nên quen thuộc. Kể cả bóng tối, những cơn mưa giông hay sương mù dày đặc cũng chẳng đáng sợ nữa.
Cho đến một ngày, khu rừng xuất hiện một con sư tử đáng sợ,
nó rình rập cô,
và đôi khi cô nghĩ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!