CÓ LỬA CHÁY TRONG MẮT HOWL.
Và chúng đổ những cái nhìn dữ dội vào Angeline.
Cô ta mềm nhũn, yếu đuối và run rẩy. Dù môi của cô ta vẫn hơi cong lên và đôi mắt tỏ vẻ không thể khuất phục. Đó là tất cả những gì cô ta có thể làm để tự vệ cho mình.
"Tôi không đòi hỏi gì cao xa cả." Howl cười nửa vời. "Tôi sẽ đối đãi với cô thật tử tế, thật đấy. Cô sẽ được chuyển vào trong lâu đài và mọi chuyện về Moldark sẽ là chuyện riêng của chúng ta."
Howl nhấc tay ra khỏi vai và cổ Angeline. Cô ta thở mạnh rồi ho, vai rũ xuống. Cậu lùi lại một bước, nhưng vẫn giữ khoảng cách gần sát cô ta. Cậu muốn đảm bảo rằng cô ta nuốt trọn được từng từ mình nói, không sót một từ:
"Tôi sẽ đảm bảo mọi chuyện ổn thỏa ở Hội đồng. Không ai sẽ tìm đến cô cả. Chỉ cần cô giúp tôi. Cô sẽ được an toàn."
Cô ta đẩy Howl ra một cách giận dữ:
"An toàn? Tôi chỉ an toàn khi nào tôi đã chết. Đừng nói về việc được an toàn ở vùng Bóng tối. Kể cả anh cũng chẳng bao giờ được an toàn cả."
Howl cảm thấy trong giọng nói của cô ta lẫn lộn cả tức giận, phẫn nộ lẫn tuyệt vọng. Nhưng cô ta nói không sai. Không có khái niệm an toàn tuyệt đối ở vùng Bóng tối. An toàn chỉ là một cảm giác tạm thời, một cảm giác của sự ảo tưởng mơ hồ.
Rốt cuộc, chẳng ai sinh ra và sống ở vùng Bóng tối cảm thấy an toàn cả.
Chỉ là một cụm từ tương đối.
Nhưng không ai nói thẳng điều đó ra thành lời, ngoại trừ Angeline. Sống mũi cô ta chuyển thành màu đỏ, cô ta cắn chặt môi.
"Phải, cô có hai lựa chọn là giúp tôi hoặc đối mặt với Hội đồng ngày mai, và tôi không hiểu sao lựa chọn đầu có vẻ tồi tệ với cô đến thế. Nhưng cô quên mất một điều."
Cô ta gằn giọng. "Điều gì?"
Howl mỉm cười.
Sao mà nụ cười của cậu có thể tàn nhẫn đến thế.
"Cô đâu thể lựa chọn cho mình. Tôi đã nói rồi. Người quyết định mạng sống của cô, là tôi.""CẬU ĐÃ Ở ĐÂU THẾ?" Iolite hỏi khi trông thấy Howl. Vậy mà cậu tưởng cô ta đã rời đi rồi.
Angeline đi cùng Howl, vì không còn thấy Abigail ở đâu cả. Howl đoán con bé đã về nhà và tận hưởng buổi tối một mình vui vẻ với bữa ăn ngon lành, thích thú khi nghĩ về cuộc gặp của cậu và Angeline. Howl biết nó nghĩ gì. Nó sẽ cho rằng vì Howl đã biết Angeline là kẻ giết Moldark, và cả hai đang ở giữa bữa tiệc đầy những thành viên nằm trong hội đồng. Con bé muốn cậu đưa Angeline lên hội đồng ngay lập tức. Cô ta không thể chạy trốn.
Nhưng điều con bé không thể ngờ đến, đó là Howl chẳng hé răng về việc này.
"Tôi muốn thoải mái một chút ở bữa tiệc thôi." Howl nói, cậu hất đầu ra sau.
Iolite nghiêng đầu nhìn ra sau vai cậu. Cô ta thấy Angeline đang đứng phía sau Howl, nhếch một bên mày. "Lựa chọn tuyệt đấy. Cô ta là ai?"
"Không phải người cô biết."
Iolite đảo mắt. "Sao cũng được."
Khi cô ta vừa dứt lời, một người đàn ông trẻ bỗng xuất hiện gần họ. Anh ta đi cùng với một cô gái hơn Angeline vài tuổi. Khi nhìn thấy Howl, anh ta ngạc nhiên gọi cậu:
"Howie? Howl Lucifer?"
Cả Iolite và Howl để quay lại. Thoạt đầu, cậu không nhận ra anh ta là ai. Anh ta sở hữu một gương mặt hơi tròn, đôi mắt nâu, mái tóc màu đỏ hung quăn quăn và chĩa đủ hướng. Những nốt tàn nhang trên mặt anh ta đã mờ đi, nhưng vẫn lấm chấm một ít trên sống mũi và trán.
"Nhìn cậu này!" Anh ta thốt lên bằng thứ giọng miền Tây trầm ấm và vui vẻ. "Phải hơn năm năm rồi đấy!"
Bây giờ thì Howl đã nhớ ra anh ta là ai. Đó chính là cái thằng bé mà vào mỗi cuối tuần khi cậu chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi. Đó là cái thằng bé
- đứa duy nhất nói chuyện với Howl nhiều đến thế khi cậu ở Vampiton. Ernest Beleth.
Bên cạnh cậu, Iolite hắng giọng, còn Angeline lùi ra sau lưng cậu đứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!