Chương 22: (Vô Đề)

HOWL RƠI VÀO IM LẶNG.

Rất im lặng.

Cơn mưa dữ dội trút xuống, kèm theo tiếng sấm rền. Cậu ngồi yên, dõi theo cơn giông qua cánh cửa sổ phòng làm việc. Howl hiếm khi bắt mình im lặng được. Nhưng mỗi khi như thế, nghĩa là có chuyện chẳng mấy tốt đẹp sắp xảy ra.

James bước vào phòng. Howl biết điều đó, nhưng cậu không quay lại. Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cơn giông như đang phân tích xem nó sẽ mưa bao nhiêu lượng và gió giật to cỡ nào.

"Tôi tưởng ngài sẽ không ăn tối ở lâu đài?"

Howl chẳng quay đầu lại. Cậu chống cằm lên nắm tay trái.

"Tưởng. Bây giờ cái gì người ta cũng tưởng."

James nhăn trán. "Có vấn đề gì sao, thưa ngài?"

"Không."

James có thể cảm nhận rõ sự giận dữ của Mẹ thiên nhiên lẫn của Howl. Cậu cứ ngồi yên như thế, chẳng nói gì cả. Y đâm ra bối rối.

"Vậy là ngài sẽ không đến bữa tiệc ở lâu đài Xương?"

Howl buông tay xuống. "Bữa tiệc nào?"

James thở dài một tiếng. Ông ta bước đến gần bàn làm việc, lục tìm trong đống thư từ chưa được mở ra của Howl.

"Của ngài Erik. Có thư mời ở ngay đây, ngài chưa đọc sao?"

Howl ngả đầu xuống ghế. Cậu lấy tay phải xoa trán, rồi gãi đầu. Trong vòng mấy tiếng vừa rồi, chẳng có cái gì khác trong đầu cậu ngoài vườn táo. Vườn táo và những nấm mồ. Vườn táo và con rắn độc. Vườn táo và tội lỗi. Vấn đề là ai trong vai con rắn độc, và ai trong vai người sa ngã.

Nếu như con rắn độc là Angeline thì mọi chuyện đã quá rõ ràng.

"Tôi sẽ đi." Howl nói trong khi đầu óc vẫn đang để đi nơi khác. "Tôi phải ra khỏi cái lâu đài này hoặc tôi sẽ phát bệnh. Tôi muốn gặp Iolite nữa. Chuẩn bị mọi thứ đi."

James gật đầu nghiêm nghị rồi ra khỏi phòng. 

Howl ghé mắt sát ô cửa sổ. Những cơn gió và mưa đang hoành hành ở miền đất này sẽ sớm rời đi. Chúng sẽ rời đi và rồi sẽ chẳng còn gì che giấu những nấm mồ. Bảy cây táo. Bảy nấm mồ. Bảy cô gái vô tội.

Và vô số người đã đổ máu để nuôi sống những cái cây.

Tại sao một thứ xinh đẹp lại có thể chết chóc đến thế?

Howl biết với vùng Bóng tối, chẳng gì là không thể. Nhưng dạ dày cậu quặn lại, cậu nuốt khan vì chưa thể tiêu hóa được thông tin ấy. Cậu không nhất thiết phải đưa cô ta ra Hội Đồng. Nhưng cậu cần có lý do để làm thế. 

Cô ta sẽ phải tỏ ra hữu dụng nếu muốn sống sót.

Cô ta sẽ phải vâng lời cậu nếu không muốn mọi chuyện bị phanh phui.

Bóng tối đang trùm lên đôi mắt Howl. Cậu chợt nhận ra một điều, ngoài những ngôi mộ ở nghĩa trang, có những ngôi mộ khác rải rác ở đây. Những cái chết khác và bóng ma khác lảng vảng quanh đây. Trong đôi mắt của James, của người đàn bà lau sàn dưới nhà bếp và của những người hầu khác, là sự thừa nhận điều đấy.

Họ biết họ đang sống giữa một khu nghĩa địa.

Và họ chấp nhận điều đó.CÔ TA MẶC CHIẾC VÁY MÀU ĐỎ.

Trong ánh nến dát vàng. 

Giữa đám đông. 

Đưa mắt và mỉm cười với Howl.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!