"Tại bên trong thâm cốc kia sương mù đặc tràn ngập, tại trên núi cao kia băng tuyết bao trùm, có một đóa hoa thuần trắng nở rộ;
"Đứa trẻ hái đóa hoa này, sẽ được gặp những tiểu yêu tinh đến từ chính cây húng quế trong khu rừng đầy nắng;
"Húng quế tinh linh sẽ biếu tặng cho đứa bé một đôi cánh trong suốt, để chúng có thể thừa dịp bay lượn trong gió;
"Bay đến phương xa, bay đến trên trời, bay đến thiên đường…"
Lôi Triết đè thấp tiếng nói, dựa vào bên tai Giản Kiều chầm chậm ngâm xướng một bài đồng dao.
Hắn vừa xướng vừa nhẹ nhàng lung lay thân thể Giản Kiều, ôn nhu vuốt ve lưng của Giản Kiều, như một người cha dẫn dụ con mình vào giấc ngủ thật nhanh.
Hắn biết rằng, bây giờ Giản Kiều cần nhất là bình tĩnh.
Giản Kiều chưa bao giờ được đối xử như vậy. Cậu là một đứa con riêng, sự tồn tại của cậu thật đáng xấu hổ, cậu nhận lấy vô số sự phỉ nhổ cùng nguyền rủa. Cậu chưa bao giờ được phụ thân, mẫu thân hoặc bất cứ người thân nào ôm ấp qua.
Cho dù có, đó cũng là tại lúc còn rất nhỏ, cậu đã nhớ không rõ từ lâu.
Mà giờ khắc này, cậu được Lôi Triết ôm, vỗ, dụ dỗ, như là một đứa trẻ nhỏ, thừa nhận sự bảo vệ vẹn toàn.
Những nỗi sợ hãi vướng mắc dây dưa ở đáy lòng cậu, rốt cục vào thời khắc này toàn bộ tiêu tán.
"Anh quả nhiên là ánh sáng của tôi, dù là trong bóng tối anh cũng có thể ở đem tôi rọi sáng." Cậu ngẩng đầu lên, ngước nhìn Lôi Triết, con ngươi mỉm cười.
Nhìn thấy cậu thanh tĩnh lại, Lôi Triết cũng cười.
"Hiện tại khá hơn một chút chưa?" Hắn ôn nhu dò hỏi.
Mấy tên kỵ sĩ của hắn quay đầu lại, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn trộm hắn. Thượng Đế ơi! Bọn họ thế mà lại nghe thấy Lôi Triết đại nhân đang xướng đồng dao, điều này quá kinh khủng!
"Tốt lắm rồi, quần áo đã khô rồi phải không? Nếu như tất cả cả khô thì chúng ta nên đi thay đồ rồi." Giản Kiều chú ý tới vài cái liếc mắt của bọn kỵ sĩ, vì vậy vội vội vã vã nhanh chóng kéo áo choàng của mình mặc vào, sau đó chui ra khỏi cái ôm ấm áp của Lôi Triết.
Tiếng nói Lôi Triết khàn khàn mà ừ một câu, mâu sắc cũng thuận theo đó trở nên ám trầm. Mất đi người trong ngực, nhất thời hắn cũng cảm thấy được lòng mình trống rỗng trong nháy mắt.
Sắc trời không còn sớm, mấy tên kỵ sĩ tiến vào rừng rậm, giúp Giản Kiều bắt tới vài con con mồi, dùng một chiếc túi vải rộng sắp xếp cho gọn, không cho lộ ra máu tươi.
Tiếng kèn lệnh vang lên, mọi người đúng hẹn tại điểm tập hợp gặp mặt, ai cũng không phát hiện ra điều gì dị thường.
Lôi Triết tự mình đem Giản Kiều tiễn về nhà trọ.
Lúc chia tay, bọn họ một người cưỡi ngựa đứng lặng tại rìa đường, ngước đầu nhìn lên ; một người đứng ở trên ban công, cúi thấp đầu nhìn xuống trầm mặc chăm chú thật lâu. Mãi đến tận khi bóng đêm bao phủ khắp nơi, đến tận lúc không thấy rõ gương mặt lẫn nhau, bọn họ mới phất tay một cái, từng người từng người một rời đi.
Trở lại phủ công tước, Lôi Triết nhanh chân tiến vào hành lang, đứng trước bức chân dung của " Thủy Trạch Nữ Thần " được treo trên điểm cao nhất.
Mái tóc đen dài ướt át của nữ thần dính vào tấm lưng trắng nõn và đẫy đà phía sau của cô. Cô quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt không chút đường nét.
Lôi Triết cúi đầu, không nhìn bức họa nữa, lặng im một lát sau đó bỗng nhiên nói rằng: "Đem nó lấy xuống cho tôi."
Người hầu ngẩn người.
"Đem nó lấy xuống." Ngữ khí Lôi Triết càng kiên quyết hơn so với lần thứ nhất.
Người hầu lúc này mới đưa đến cái thang, cẩn thận từng tý gỡ bức chân dung xuống.
Lôi Triết không nói một lời tiếp nhận, nhanh chân đi ra bên ngoài, tiện tay đem thứ bảo bối trân quý sáng tác mấy năm này, ném vào bên trong lửa trại đang cháy hừng hực.
Người quản gia đang đốt một ngọn đuốc bên đống lửa để phân phát cho binh lính tuần tra liền ngây ngẩn cả người.
"Đại nhân! Đây chính là Thủy Trạch Nữ Thần của anh!" Hắn cuống quít nhắc nhở, còn nỗ lực dùng móc sắt đem tác phẩm hội họa móc ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!