Một người đang rơi vào bên trong sợ hãi như Giản Kiều cái gì cũng nhìn không thấy.
Trong phòng yến hội đèn đuốc sáng choang, nhưng trước mắt cậu lại đen kịt một màu. Còn người đang quấn lấy cậu lại dữ tợn tựa như ác quỷ, bị tiềm thức che giấu, đây là phương pháp trốn tránh hiện thực hữu hiệu nhất.
Trong hoảng hốt, thân thể của cậu không ngừng truỵ xuống, dòng chảy xiết ở bên cạnh cậu phun trào, làn nước băng lãnh tràn vào miệng và mũi, nỗ lực cướp đi hô hấp của cậu. Cậu lại một lần trở về ký ức kinh khủng nhất trong đầu, trải nghiệm thống khổ giãy dụa sắp gặp tử vong nhưng lại yếu đuối vô lực kia.
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy được một đạo thanh âm quen thuộc.
Thanh âm này kiên định mạnh mẽ hạ lệnh: " Buông cậu ta ra!"
Vòng xoáy đem cậu lôi vào trong trong vực sâu vô tận cùng dòng chảy xiết phút chốc bao vây lấy Giản Kiều bỗng nhiên biến mất. Cậu cảm giác thân thể của chính mình bỗng nhiên nhẹ đi, vì vậy lập tức men theo sợi âm thanh này nổi lên trên, như như một con cá sinh tồn dưới tầng băng trong trời đông giá rét, bức thiết khát cầu một tia dưỡng khí cùng đèn đuốc.
Rốt cục, mắt của cậu cũng sáng lên, sau đó hết thảy tia sáng liền bắn vào đồng tử, tiếp theo là khuôn mặt tuấn tú của Lôi Triết. Người này nhíu chặt đôi lông mày rậm mà nhìn cậu, biểu tình rất thiếu kiên nhẫn.
" Cậu có khỏe không?" Hắn trầm giọng hỏi.
" Tôi, tôi không sao." Giản Kiều mềm mại vô lực nằm trên ghế sa lông, bên môi dính một chút rượu mạnh, cái trán cùng chóp mũi tràn đầy mồ hôi, cả người nhìn qua như là mới vừa được vớt ra từ trong hồ nước.
Không có chuyện gì thì lên đây ngồi. Lôi Triết không đưa tay ra, mà là tự mình đi tới ghế salong đối diện, đại mã kim đao ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm Giản Kiều, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh chính mình.
Giản Kiều hiểu ý, vội vã đẩy lên thân thể hư nhuyễn, lảo đảo đi tới bên người Lôi Triết, chậm rãi ngồi xuống. Cậu đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám ngã dựa vào trên gối mềm, bởi vì như vậy sẽ khiến cậu hiện ra bộ dáng chật vật. Cậu chỉ có thể tận lực thẳng lưng, dùng tư thái trấn định nhất đi đối mặt với tất cả những chuyện tiếp theo.
Cậu vốn có thể trốn chạy, đem tất cả những điều xảy ra ngày hôm nay, cùng toàn bộ ký ức đáng sợ đó khóa lại cùng nhau. Nhưng Lôi Triết đã đến, vì thế cậu quyết định lưu lại. Cậu nhất định phải kết thúc trận tiệc rượu này trong thể diện mà.
Người ở toàn hội trường đều rất yên lặng.
Người uống rượu bưng cốc đứng thẳng bất động ; người hút thuốc phiện đình chỉ nuốt mây nhả khói ; đầu ngón tay của người tấu nhạc treo ở trên dây đàn.
Tất cả mọi người có thể cảm giác được sự nổi giận của Lôi Triết ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh. Đôi mắt xanh thẳm của hắn bởi vì lửa giận kịch liệt bốc lên mà biến thành ám sắc.
Sau khi Giản Kiều ngồi xuống bên cạnh hắn xong, hắn vỗ tay cái độp vào tên phục vụ.
Một chén rượu mạnh lập tức được đưa đến trong tay hắn, hắn ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch, con ngươi nham hiểm trước sau vẫn luôn khóa chặt trên người An Đức Liệt thân vương.
An Đức Liệt thân vương không chịu được loại ánh mắt có tính áp bức này, đầu óc nhất thời thanh tỉnh hơn một nửa, vì vậy chê cười giải thích: " Cậu không ở đây, cho nên chúng ta muốn cùng Giản Kiều vui đùa một chút. Gọi cậu ta uống sạch một bình rượu là xong rồi, chúng ta chưa từng làm ra chuyện gì quá phận cả."
Lôi Triết một câu cũng không trả lời, chỉ là giơ giơ ly rượu không trong tay lên.
Người phục vụ ngay lập tức đổ đầy rượu mạnh màu hổ phách cho hắn.
Hắn chậm rãi nhâm nhi một ngụm, tiện đà dùng mâu sắc ám trầm mà nhìn về phía Giản Kiều đang mồ hôi lạnh tràn trề, hỏi: " Cậu nguyện ý cùng bọn họ chơi sao?"
Giản Kiều còn chưa trả lời, thì tên nam sủng của An Đức Liệt thân vương, cũng chính là nam nhân trẻ tuổi trang điểm tỉ mỉ trước đây tóm chặt tóc tai Giản Kiều kia liền hừ cười nói: " Có thể theo chúng ta chơi là vinh hạnh của cậu ta, cậu ta làm sao có khả năng không muốn được?"
Đúng, trong con mắt của mọi người, có thể cùng An Đức Liệt thân vương bấu víu quan hệ là một loại may mắn, bởi điều đó sẽ mang lại cho họ những lợi ích không thể đong đếm được. Mặc dù biết rõ cùng thân vương quan hệ quá gần sẽ phải trả một cái giá khủng khiếp, cũng giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, được ăn cả ngã về không.
Trong số những lãnh chúa nhỏ bé đến Cách Lan Đức từ những vùng hẻo lánh kia, có người nào không phải đưa bản thân tới cửa phục vụ An Đức Liệt thân vương? Cho dù cuối cùng có người không chịu được khuất nhục mà tự sát, thì cũng là bọn hắn đang phải trả giá cho sự lựa chọn của mình.
Thời điểm khi lòng người bị tham lam nuốt chửng, không có đồ vật gì là không thể hi sinh, trong đó cũng bao gồm cả nhân cách và tôn nghiêm.
Lôi Triết biết rõ lòng người, cho nên hắn không chắc chắn về câu trả lời của Giản Kiều chút nào. Nếu như người này trước mặt mọi người nói " Tôi nguyện ý ", vậy cái gì hắn cũng sẽ không quản. Từ nay về sau, đối phương trầm luân hay là hủy diệt, đều không có bất kỳ quan hệ gì với hắn.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, Lôi Triết lại không nhịn được đem quả đấm của chính mình nắm đến cùm cụp vang vọng. Hắn âm thầm thề: Nếu như Giản Kiều thật sự nói " Tôi nguyện ý ", hắn nhất định sẽ gõ bể đầu của người này!
" Tôi không muốn." Thanh âm mềm mại vô lực lại đặc biệt kiên định của Giản Kiều từ bên cạnh truyền đến.
" Tôi sẽ không nguyện ý cùng các người chơi loại trò chơi dơ bẩn này." Sau khi dừng lại một lát, cậu lần nữa nhấn mạnh cách phát âm của từng từ.
Bàn tay đang nắm chặt của Lôi Triết đột nhiên buông ra. Hắn hướng về phía An Đức Liệt thân vương nâng nâng chén rượu, thần sắc sung sướng như một đại sư tử duỗi lông bờm ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!