Chương 74: (Vô Đề)

Anh hoàn toàn không ngờ cô lại chủ động hôn mình, trong khoảnh khắc chạm vào đôi môi mềm mại kia, Cố Trì ngẩn ngơ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh nhìn vào khuôn mặt gần trong gang tấc, vẻ mặt không thể tin được.

Anh đã từng tưởng tượng đến cảnh hôn cô một cách hèn mọn, nhưng không có cảnh cô chủ động hôn anh.

Anh nín thở, ngay cả tim cũng ngừng đập.

Mãi đến khi Thu Niệm chấm dứt nụ hôn này, đỏ mặt hỏi "Như vậy đã đủ để chứng minh sự quyết tâm của em chưa?" thì cuối cùng anh mới hoàn hồn.

Trên môi vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô, anh giơ tay chạm vào, chỉ cảm thấy tất cả đều không chân thật, giống như đang mơ vậy.

Có lẽ, nếu cô nói cô đã trở lại lúc bắt đầu thì đó chính là một giấc mơ đẹp mà anh tự nghĩ ra, bởi vì quá hạnh phúc nên anh không nỡ tỉnh lại. Có lẽ, sự thật là Thu Danh Duy rơi xuống biển và được cứu, bên cạnh có Bạc Nguyên Triệt, còn anh thì mỉm cười chúc phúc, quay người tiếp tục một mình chịu đựng nỗi nhớ mong cuối cùng cũng không thể tháo gỡ được kia.

Anh cứ ngẩn ngơ đứng đó.

Ánh mắt lay động không ngừng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thu Niệm đợi một lúc lâu cũng không thấy anh đáp lại, vì thế cô đã vượt qua sự ngại ngùng và ngẩng đầu lên một lần nữa, hỏi lại: "Bây giờ anh đã biết quyết tâm của em chưa? Cố Trì, em sẽ không trốn tránh nữa, đừng nói đến dì không đồng ý, cho dù là ông nội phản đối em cũng sẽ chiến đấu đến cùng!"

Cố Trì cảm động nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng từ hành lang lại vang lên tiếng cười của ông cụ, xem vào một câu: "Ai nói ông muốn phản đối?"

Không biết ông cụ Cố đã xuất hiện từ khi nào, đang đứng cách đó vài bước nhìn họ với vẻ mặt tươi cười.

"Ông nội…" Cố Trì lặp tức buông bàn tay đang đặt trên môi xuống, điều chỉnh lại vẻ mặt.

Thu Niệm xấu hổ cúi đầu, cũng nhỏ giọng gọi theo "Ông nội Cố" trong lòng thầm cầu nguyện cảnh cô chủ động hôn Cố Trì vừa rồi đừng bị nhìn thấy.

Nhưng mà mọi chuyện lại không như mong muốn, ngay từ đầu ông cụ đã lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát, nhìn thấy rõ ràng trọn vẹn từ đầu đến cuối.

Lần trước, Cố Trì dẫn Thu Niệm đến bữa tiệc, ông cụ thấy giữa hai người không hề có tia lửa nào, không ngờ lần này lại trực tiếp hôn môi.

Ông cụ không khỏi vui mừng.

Xem ra ông cụ không cần phải quan tâm đến hôn sự của Tiểu Trì nữa.

"Trong khoảng thời gian này đều ở thành phố Nhạc sao?"

Cố Trì gật đầu: "Dạ."

"Ừ, tốt." Thái độ của ông cụ trái ngược hoàn toàn với mẹ Cố, ông cụ gật đầu khen ngợi: "Biết phân biệt rõ ràng cái nào quan trọng hơn, không làm cho ông thất vọng."

Lời nói này không thể nghi ngờ là đã cho Cố Trì và Thu Niệm một viên thuốc an thần.

Xem ra ông cụ vẫn giống như trước đây, ủng hộ cuộc hôn nhân này.

Cố Trì sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn của mình, lên tiếng đề cập mục đích đến đây: "Ông nội, cháu tìm ông là có chuyện quan trọng muốn trao đổi."

Thế này mà còn không đoán được thì ông cụ còn xứng làm người đứng đầu nhà họ Cố sao?

Ông cụ khoát khoát tay, vẻ mặt hiểu rõ: "Được rồi, không cần nhiều lời, ông thấy sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, không bằng nhân dịp ngày lành tháng tốt tổ chức đám cưới đi, không phải là nhân đôi niềm vui sao?"

Cố Trì và Thu Niệm không ngờ ông cụ lại nói ra lời dứt khoát như vậy, họ vừa mới ở bên nhau, ngay cả giai đoạn yêu nhau cũng chưa chạm đến, tại sao lại tiến thẳng tới giai đoạn kết hôn rồi?

Tất nhiên Cố Trì không ngại nhanh quá, chỉ là anh lo lắng đến cảm nhận của Thu Niệm, bèn nói: "Ông nội... Nếu là Tết Nguyên Đán thì có phải là vội vàng quá không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!