Chương 73: (Vô Đề)

Vì có quản gia chăm sóc nên nhà họ Thu vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi xưa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc Thu Niệm đi xuyên qua khu vườn, Cố Trì bên cạnh cô đột nhiên ngừng lại, nhận ra điều gì đó nên cô quay đầu hỏi anh sao thế.

Ánh mắt Cố Trì trở nên xa xăm, dịu dàng cười: "Không có gì, chỉ là nhớ tới trước kia khi đến nhà họ Thu, anh thường thấy em xách một bình nước tưới hoa trong sân..."

Cô gái đội một chiếc mũ che nắng to rộng, chiếc nơ bướm sau đầu tỏa ra ánh sáng lấp lánh, như thể cô sẽ bay đi bất cứ lúc nào. Đẹp nhất chính là vẻ mặt vừa vui mừng vừa sợ khi cô ngoái đầu lại nhìn thấy anh, mím môi nở một nụ cười ngây ngô e thẹn, nhỏ giọng gọi anh là "Anh Cố Trì", khiến trái tim anh rung lên liên hồi. Chỉ tiếc, hình bóng đóng chiếm trong mắt cô không phải là anh, cho dù anh muốn quý trọng cũng không có cơ hội.

Trên mặt anh lộ ra vẻ vừa quyến luyến lại buồn bã, Thu Niệm nghiêng đầu nhìn, không nhịn được mà thúc giục anh nói tiếp: "Sau đó thì sao?"

Cố Trì cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô: "Cái gì?"

"Thường xuyên nhìn thấy em tưới hoa trong sân, sau đó thì sao?" Thu Niệm hỏi.

Tất cả đều đã là quá khứ, Cố Trì không muốn nhắc lại, vì thế dời tầm mắt đi, chỉ nói: "Không có gì."

Thu Niệm lại hy vọng anh có thể nói ra hết, từ giờ trở đi, cô muốn cố gắng tận dụng hết mọi cơ hội để tìm hiểu về anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vì thế cô đi đến trước mặt anh, để anh và cô một lần nữa đối diện tầm mắt với nhau, giọng điệu có chút nũng nịu, nài nỉ nói: "Rốt cuộc là chuyện gì thế? Em muốn nghe."

Cố Trì bị cô nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, hốc mắt dần hiện lên màu hồng nhạt, có một số chuyện anh vốn dĩ không muốn nói, nhưng nhìn thấy cô kiên trì như thế, anh cố nén xấu hổ, thấp giọng nói: "Cứ mỗi lần như vậy, anh đều rất mâu thuẫn..."

"Mâu thuẫn cái gì thế?"

Cố Trì hơi ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Vừa không mong em sẽ để ý tới anh, như thế anh có thể quan sát em nhiều thêm một chút, nhưng lại hy vọng em sẽ nhanh chóng phát hiện ra anh, để chứng tỏ rằng em cũng để ý tới anh."

Nói xong lời này, anh không được tự nhiên cho lắm mà quay mặt đi, nghiêng người tránh sang bên cạnh cô, có chút tự giễu mà hỏi cô: "Có phải rất buồn cười đúng không?"

Thu Niệm đứng tại chỗ, cảm thấy sự khó chịu đang dâng trào lên cổ họng.

Cách Cố Trì đã từng theo đuổi cô, cũng giống như cô đã từng theo đuổi Lục Cảnh Thâm, thành kính, cẩn thận như thế. Làm sao cô có thể cảm thấy anh buồn cười chứ?

Cô chỉ thấy đau lòng. Nếu cô có thể tỉnh ngộ sớm một chút, phát hiện ra tấm lòng của anh sớm hơn một chút thì tốt biết mấy...

Cô xoay người đuổi theo anh, ôm lấy anh từ phía sau: "Đừng nói như thế, Cố Trì, được anh thích là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời em."

Cố Trì rũ mi nhìn bàn tay của cô đang ôm lấy eo mình, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt, anh duỗi tay bao trùm lấy tay cô, sửa lời lại: "Có thể thích em mới là điều hạnh phúc và may mắn nhất trong cuộc đời em."

Gió mùa đông lạnh lẽo.

Một cái ôm ấm áp.

Trên bức ảnh gia đình treo trước cửa sổ sát đất, ánh mắt người đàn ông đầy sự vui vẻ và yêu thương. Thu Niệm vừa nghiêng đầu sang liền nhìn thấy.

Sườn mặt cô dựa sát vào người Cố Trì, nhìn chằm chằm người đàn ông trên ảnh chụp, nước mắt lưng tròng đầy kích động.

Ba à, ba có thấy không? Niệm Niệm bây giờ rất hạnh phúc, không còn phải giả vờ khi ở bên cạnh Lục Cảnh Thâm nữa, mà là thật sự rất hạnh phúc...Nếu làm chuyện dù sớm hay muộn cũng phải đối mặt thì cứ kéo dài mãi cũng không được, thế nên ngay ngày hôm sau Thu Niệm cùng Cố Trì đến nhà họ Cố.

"Không muốn nghỉ ngơi thêm một chút nữa sao?" Cố Trì lo lắng cho cơ thể của cô, cũng lo lắng đến lúc đó mẹ nói ra những lời khó nghe sẽ làm tổn thương đến cô, thế nên đề nghị: "Nếu không anh về nhà nói chuyện với mẹ trước, em cứ ở nhà chờ anh đi."

Anh muốn một mình mình giải quyết hết vấn đề, không khiến cô phải lo lắng gì khi ở bên cạnh anh.

Nếu không phải có đủ thứ chuyện của nửa năm trước, có lẽ Thu Niệm đã đồng ý, nhưng cô của bây giờ, sẽ không làm như vậy...

"Chúng ta cùng nhau đi." Cô đón nhận ánh mắt của anh, vô cùng kiên quyết nói: "Cố Trì, em không thể cứ mãi núp sau lưng người khác để họ che mưa che gió cho em được, chuyện tình cảm này là của anh, nhưng nó cũng là của em, em muốn đích thân giành lấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!