"Vừa rồi còn nói không phải fan của tôi, bây giờ lại nói thích tôi..." Bạc Nguyên Triệt né tránh ánh mắt của cô, giọng nói của anh rõ ràng đang căng thẳng: "Không phải rất mâu thuẫn với nhau sau?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không phải fan của cậu thì không thể thích cậu sao?" Thu Danh Duy trêu ghẹo nói: "Lỡ như tôi để ý tới mặt của cậu hay là... dáng người thì sao?"
Mấy chữ cuối cùng cố ý kéo dài khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi.
Từng cảnh tượng tối hôm qua bị cô đùa giỡn hiện lên trong tâm trí, hai mắt Bạc Nguyên Triệt dần đỏ lên vì xấu hổ.
Khi đang định khiển trách cô đứng đắn lên một chút thì lúc này Thu Danh Duy lại chuyển đề tài: "Đùa cậu đấy!"
Bàn tay vỗ vỗ lên bả vai anh, cô thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, nói thật với anh: "Tôi thích người có nguyên tắc không dễ cúi đầu, cho nên mới vui vẻ giúp cậu một phen."
Anh không ngờ lý do lại đơn giản đến như thế, cho nên trong chốc lát thấy sửng sốt: "Chỉ như vậy thôi?"
"Nếu không thì sao?" Thu Danh Duy hỏi lại: "Nếu tôi thật sự có toan tính thì tối hôm qua đã không dễ dàng thả cậu đi như thế."
Lời này không phải là giả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Bạc Nguyên Triệt rất rõ ràng, mặc dù mình đứng trên đỉnh kim tự tháp trong giới giải trí, nhưng trong mắt giới thượng lưu, anh cùng lắm chỉ là con hát vừa ca vừa nhảy trên sân khấu mà thôi, vừa đe dọa vừa dụ dỗ một chút là có thể dễ dàng nhúng chàm.
Mà người phụ nữ trước mặt này tùy tiện là có thể bố thí cả một trăm triệu, hiển nhiên tiền tài quyền thế cũng không thua kém gì với Minh Toa Toa. Muốn có thứ gì không phải đều dễ như trở bàn tay sao?
Giống như những gì cô đã nói, nếu như thật sự có toan tính gì với anh thì tối hôm qua cô không thể nào bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời như thế được, lại càng không thể từ chối việc trao đổi thông tin liên lạc với anh ngay lúc sau đó, rồi lại tạo ra lần gặp mặt trùng hợp, mất công giả vờ chờ đợi anh nhảy vào.
Biết hành động của cô không mang theo mục đích gì nhưng Bạc Nguyên Triệt vẫn không nhận lòng tốt này.
Dù sao cũng là một trăm triệu, đối với cô chỉ là một số tiền nhỏ, nhưng đối với người bình thường thì đấy chính là một con số trên trời mà có kiếm mấy đời cũng không thể kiếm được.
"Cảm ơn cô, lòng tốt này tôi nhận, còn tiền thì không..."
Lời từ chối vừa nói được một nửa thì tay anh bỗng nhiên bị cô nắm lấy. Dưới ánh mắt nghi ngờ của anh, Thu Danh Duy đặt tờ chi phiếu vào trong lòng bàn tay anh.
"Cậu cam tâm để tất cả nỗ lực nhiều năm của mình uổng phí hết như vậy sao?"
Bạc Nguyên Triệt mím môi, vẻ mặt nhẫn nhịn: "... Không cam tâm."
"Vậy cầm lấy đi." Thu Danh Duy thay anh quyết định, sau khi nắm chặt năm ngón tay của anh lại, cô cười lẩm bẩm: "Coi như là thay tôi hoàn thành tâm nguyện vẫn còn đang dang dở đi."
"Tâm nguyện còn đang dang dở?"
Thu Danh Duy không vội trả lời, cô đứng dậy đi tới gần bìa núi, rũ mắt nhìn xuống thành phố phồn hoa nhưng xa lạ dưới chân. Thật lâu sau đó mới nói tiếp, từng câu từng chữ, đều mang theo vẻ không cam lòng và ý hận, tản ra trong gió lạnh buổi đêm.
"Một giấc mơ mà tôi khao khát từ nhỏ và luôn nỗ lực vì nó, khi tới thời điểm sắp thực hiện được thì lại bị hủy trong tay những người như Minh Toa Toa."
Bạc Nguyên Triệt nhìn bóng dáng người phụ nữ, anh có hơi rung động.
"Giấc mơ của tôi đã không còn cơ hội để thực hiện nữa rồi." Thu Danh Duy đè nén cảm xúc của mình lại, khoảnh khắc ngoái đầu nhìn lại ánh đèn rực rỡ vừa thắp sáng lên, giọng điệu trịnh trọng đến lạ thường: "Thế nên, tôi giao nó lại cho cậu."Khi Bạc Nguyên Triệt trở lại chung cư, lại là một đống người đang chờ anh.
Không tức giận bất bình thì là đang ủ rũ cụp đuôi.
"..." Bạc Nguyên Triệt nhìn mọi người quanh nhà mình, hỏi: "Sao mọi người lại tới đây nữa rồi?"
Quý Ninh liếc mắt nhìn trợ lý một cái, vô cùng cẩn thận mà giải thích: "Anh Nguyên Triệt, chúng em đã nghe nói hết mọi việc rồi..."
"Mẹ nó! Thét giá nói muốn bảy nghìn vạn, mẹ kiếp, anh ta vừa cắn thuốc hả?" Tô Ngạn đấm một quyền lên tường, cái lỗ hôm qua cậu ta đục lại lõm xuống thêm mấy phân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!