Chương 50: (Vô Đề)

Nghe chủ nhiệm nói một hồi, Thu Danh Duy cũng nổi hứng muốn được xem ảnh kỷ yếu thời học sinh của Bạc Nguyên Triệt một lần.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bạc Nguyên Triệt nói: "Anh còn chưa học xong đã tới thành phố Nhạc nên cũng không thể tính là đã tốt nghiệp được. Hẳn là ở đây không có ảnh của anh đâu."

Thu Danh Duy lại không nghĩ vậy: "Một hotboy như cậu cho dù có bị đuổi học chắc chắn cũng sẽ có nữ sinh treo ảnh cậu lên. Có khi còn có mấy lời thổ lộ tình cảm gì gì đó nữa cũng nên. Cậu dám cá cược không?"

Cược cái gì cơ?

Dù thắng hay thua thì anh cũng là người thua cuộc cả. Ai lại nỡ tranh luận với cô gái mà mình thích chứ?

Theo yêu cầu của cô, anh tránh khỏi đám đông hỗn loạn trong giờ ra chơi rồi mang cô tới thư viện lưu trữ nằm trong một góc.

Thư viện lưu trữ nằm ở cuối hàng lang, gần với thư viện nên dù đang ở giữa giờ ra chơi thì nơi này cũng vẫn rất im ắng.

Dù sao cũng không phải nơi thường dùng đến nên Bạc Nguyên Triệt còn lo lắng giáo viên trực ban không ở đây, dẫn đến việc khiến Thu Danh Duy thất vọng. Không ngờ rằng vừa mở cửa ra liếc mắt một cái đã nhìn thấy giáo viên trực ban đang ngồi trước bàn cúi đầu viết cái gì đó.

Anh lo lại trở thành nhân vật đáng ngờ một lần nữa nên đã tháo khẩu trang và kính râm xuống, lễ phép gõ cửa rồi nói ý định đến đây của mình: "Làm phiền rồi, chúng tôi là học sinh tốt nghiệp trung học số một, muốn đến xem ảnh kỷ yếu tốt nghiệp của khóa chúng tôi trước kia một chút có được không ạ?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh vừa nói được một nửa, giáo viên trực ban đã ngẩng phắt đầu lên nhìn thẳng về phía này...

"Bạc Nguyên Triệt?" Mặc dù cô ấy đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt vừa ngạc nhiên vui mừng vừa tỏa sáng kia lại không thể lừa được người khác. Cô ta ném bút, đứng phắt dậy đi thẳng về phía cửa: "Là cậu thật sao?"

Dáng vẻ này cứ như hai người yêu nhau xa cách đã lâu bây giờ gặp lại vậy.

So với sự kích động của cô ấy thì trông Bạc Nguyên Triệt có vẻ vô cùng ngơ ngác. Anh nhìn khuôn mặt của giáo viên trực ban, mãi một lúc lâu sau vẫn không nhớ nổi cô này là ai.

Rất dễ nhận thấy rằng cô ta rất thất vọng, chỉ biết cười gượng nói: "Cũng đúng, đã nhiều năm không gặp vậy rồi mà. Chắc chắn cậu đã quên tôi từ lâu rồi."

Lời này sao nghe kiểu gì cũng giống như anh bội tình bạc nghĩa vậy?

Thu Danh Duy liếc mắt nhìn về phía Bạc Nguyên Triệt với ý xét hỏi.

Chẳng hiểu sao đột nhiên Bạc Nguyên Triệt cảm nhận được một áp lực đang đến gần. Anh đáp lại cô bằng một ánh mắt vô tội sau đó lại nhìn về phía giáo viên phụ trách kia một lần nữa: "Thật sự xin lỗi, thời gian đã trôi qua lâu nên tôi không nhớ rõ lắm."

"Không sao đâu." Người phụ nữ kia bình tĩnh nhìn anh, trong mắt đong đầy nỗi nhớ sâu sắc: "Tôi vẫn nhớ kỹ cậu là được rồi."

Bầu không khí rẽ thẳng sang một hướng mập mờ.

Bạc Nguyên Triệt cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Anh hơi nhíu mày, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn vừa rồi. Thay vì ôn lại chuyện xưa như cô ta mong muốn thì anh lại dừng chủ ngay đề này ở đây: "Ngại quá, chúng tôi tới đây là để xem kỷ yếu tốt nghiệp. Cô có thể để chúng tôi vào trước đã được không?"

"Được chứ." Người phụ nữ kia nói xong bèn nghiêng người để lộ một lối đi. Cuối cùng thì ánh mắt cô ta cũng rời khỏi khuôn mặt Bạc Nguyên Triệt, trái lại lại dừng trên khuôn mặt Thu Danh Duy như đang đánh giá tình địch: "Tôi nghĩ hẳn là cô đây không phải học sinh tốt nghiệp Trung học số một chúng ta đâu nhỉ?"

"Cô ấy không phải." Bạc Nguyên Triệt chỉ nói một câu như vậy chứ không giới thiệu nhiều.

Người phụ nữ kia cười cười nói ra một câu với ý muốn thăm dò: "Vậy hả? Tôi còn tưởng là bạn gái cậu chứ."

Một người ngay cả tên mình cũng không nhớ nổi, Bạc Nguyên Triệt không nghĩ tình cảm qua lại giữa mình và cô ta tốt đến mức có thể hỏi han một cách ân cần. Anh cười khách sáo rồi lại quay về chủ đề chính: "Có cần làm thủ tục đăng ký gì không?"

"Những người khác thì cần còn cậu thì không cần." Người phụ nữ nói rồi cảm thán: "Cậu chính là Bạc Nguyên Triệt đấy..."

Trong giọng nói của cô ta lộ ra sự hoài niệm cùng thương cảm. Chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể nhìn thấy tình cảm khác thường mà cô ta dành cho Bạc Nguyên Triệt.

Đột nhiên Bạc Nguyên Triệt hối hận vì đã đồng ý đưa Thu Danh Duy đến thư viện lưu trữ. Vướng vào một màn kịch chẳng hiểu kiểu gì rồi bị hiểu nhầm thì làm sao bây giờ?

Anh quay đầu lại đánh giá vẻ mặt cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!