Anh siết chặt tay, bất lực nói thêm một câu: "Anh sạch lắm…"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Danh Duy vốn không tin vào những tin đồn chết tiệt vô căn cứ ấy, nếu do Lục Cảnh Thâm nói thì càng không tin. Ai ngờ đâu cái tên vừa khờ vừa ngây thơ này lại lo trước lo sau nhiều tới vậy!
Nhất thời, cô bỗng nảy lên tâm tư muốn trêu anh một phen. Cô nâng cằm anh lên, nói: "Tôi biết, Triệt Triệt của chúng ta vẫn còn là trai tân đó nha."
Nhiệt độ ấm nóng như ngọn lửa truyền tới từ đầu ngón tay cô, nung đỏ cả tai anh. Anh xấu hổ mím môi, nhấn mạnh một lần nữa: "Anh nói thật đó, không đùa với em đâu."
Anh chộp lấy tay cô rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, giải thích một cách cực kỳ nghiêm túc: "Dù là trước hay sau khi ra mắt, anh chưa bao giờ phát sinh loại quan hệ đó với bất cứ ai. Anh không phải kiểu người dễ dãi như vậy. Thế nên mặc kệ những tin đồn thất thiệt mà em đọc được là gì, thì tất cả đều không phải thật!"
Tay bị anh nắm có hơi đau, từ đó có thể cảm nhận được lúc này anh đang lo lắng và bất an cỡ nào.
Thu Danh Duy vươn tay xoa đầu anh, trấn an đứa nhỏ đáng thương không biết phải làm gì này: "Yên tâm, tôi sẽ không nghe, bởi vì tôi căn bản không tin."
Trên gương mặt toát lên vẻ ngây ngô của thiếu niên, thứ cô nhìn thấy chỉ là sự ngây thơ, trong sáng. Nếu cái tên khờ khạo, ngây thơ này sở hữu thủ đoạn đùa giỡn phụ nữ cao siêu thật thì lúc trước cũng sẽ không bị người khác bắt nạt thê thảm đến vậy rồi.
Thế nên, bất luận những tin đồn truyền tới tai cô có thuyết phục cỡ nào, hoặc giả như cả thế giới đồng loạt chĩa mũi dùi vào anh, cô cũng một lòng tin tưởng anh vô tội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một trái tim còn đang lo lắng không yên cứ thế được cô dịu dàng an ủi.
Bàn tay siết chặt tay cô của Bạc Nguyên Triệt từ từ thả lỏng, anh thở phào một hơi như trút được gánh nặng lớn lao. Sau đó, biểu cảm trên mặt nghiêm lại, anh kéo tay cô, nói: "Mai mốt anh vẫn nên ra ngoài với em thì hơn, tránh cho tên đó lại lợi dụng sơ hở chen chân vào."
Thấy "sức mạnh" bạn trai của anh đột ngột tăng mạnh, Thu Danh Duy không khỏi bật cười chọc chọc vào chóp mũi của anh, nói: "Ngày mai tôi rời khỏi thành phố Bái rồi, anh ta có thể cản đường tôi ở đâu chứ?"
Nói đến đây, cô bỗng nhớ ra: "Đúng rồi, từ ngày mai tôi phải tới thủ đô để giải quyết vụ đua xe nên máy bay riêng của tôi sẽ đưa cậu về thành phố Nhạc."
Thấy Lục Cảnh Thâm không quấy rầy được cô, sắc mặt Bạc Nguyên Triệt dịu đi nhiều, nhưng vừa nghe được câu còn lại, biểu cảm trên mặt lại trở nên nặng nề.
Thủ đô ư…
Đã lâu rồi anh không quay về đó, trong lúc hoạt động cũng cố tình né những công việc cần tới Thủ đô. Bởi vì với anh mà nói, ở đó chỉ toàn là ký ức đau khổ.
Nhưng nếu người phụ nữ anh thích muốn trở lại đường đua thủ đô, thế thì sao anh có thể bỏ qua thời khắc huy hoàng của cô cho được?
Nghĩ vậy, anh đè tất cả cảm xúc bài xích xuống, cầm chặt lấy tay cô, hạ quyết tâm nói: "Không cần, anh sẽ tới Thủ đô với em."
…
Có lẽ vì hồi sáng nhắc tới Thủ đô nên đêm đó, Bạc Nguyên Triệt bỗng mơ thấy những ký ức về thời niên thiếu.
Khung cảnh trong mơ lúc này cũng vào đêm, trời tối đen như mực, bàn học to lớn đối diện cửa sổ sát đất nhuốm một màu đen kịt, không có một khe hở để ánh sáng xuyên qua, mang tới áp lực khiến người khác không thở nổi.
Trên bàn là quyển sách tham khảo dày cộp đọc hoài cũng không xong đang được mở ra, bên cạnh là xấp đề thi làm mãi chẳng thấy xong, anh cầm bút, từ nơi đầu ngón tay truyền tới cảm giác đau âm ỉ vì viết quá nhiều.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Chỉ có mỗi chiếc đồng hồ thủ công bằng gỗ trên bàn chầm chậm chuyển động, nhích dần về con số 3…
Hình ảnh thay đổi.
Bấy giờ anh đứng trên bục lãnh thưởng, dưới ánh nhìn chăm chú của thầy cô và học sinh toàn trường, nghi thức tuyên dương học sinh đạt được giải nhất trong kỳ thi cấp quốc gia được tiến hành.
Trong sự tán thưởng của giáo viên và sự hâm mộ của các bạn, tâm tư và biểu cảm trên mặt anh lại bình tĩnh đến lạ, đây không phải lần đầu tiên anh đoạt giải nhất, số cúp trưng bày trong tủ ở nhà đã nhiều đến nỗi hết chỗ để.
Nhưng có nhận được nhiều giải thưởng hơn nữa cũng chẳng thể thỏa mãn nổi yêu cầu của mẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!