Nghe xong những lời này, cuối cùng Lâm Mộ Vũ mới nói: "Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là... mới đây dì Trác đã đính hôn cho Tiểu Tuyết, hai nhà đều muốn tổ chức đám cưới. Kết quả, Thu Niệm lại đột nhiên cướp mất chồng chưa cưới của người ta, bây giờ lại bày ra dáng vẻ tâm đầu ý hợp với anh Cố Trì…"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cướp chồng chưa cưới?
Thật là không đứng đắn!
Trước đây, ấn tượng của mẹ Cố về Thu Niệm xem như cũng khá tốt. Nhưng kể từ khi cô bắt đầu theo đuổi đàn ông, còn hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà, khiến con trai bà ta nhận hết mọi lời chê cười, thì bà ta vô cùng chán ghét cô.
Cách đây ít lâu, nghe tin cô qua đời thì cảm xúc này mới dịu lại đôi chút.
Nhưng mà bà ta không ngờ tới, thế mà cô vẫn còn sống! Còn ngang nhiên quay lại thành phố Bái, ngang nhiên mập mờ với con trai bà ta! Cũng không thèm nhìn lại thân phận của mình
- một người phụ nữ đã ly hôn, hoàn toàn không xứng với con trai bà ta!
Bây giờ lại còn mập mờ với chồng chưa cưới của Trác Tuyết, rốt cuộc thì cô ta xem Tiểu Trì thành cái gì? Cũng may mà ông cụ còn đang nóng lòng muốn làm mối, Tiểu Trì cưới một cô vợ không biết tự trọng như vậy về thì có ích lợi gì chứ!
Thấy sắc mặt mẹ Cố đã có vài phần khó nhìn, Lâm Mộ Vũ thừa thắng xông lên: "Bác, cháu nói những lời này không có ý gì khác, chỉ là… cháu lo lắng cho anh Cố Trì. Nếu Thu Niệm thật lòng muốn ở bên anh ấy thì cháu chắc chắn sẽ chúc phúc cho họ, chỉ sợ…"
Cô ta không nói tiếp câu nói phía sau nữa, nhưng giữ lại khoảng trống thích hợp khiến người ta càng dễ dàng suy nghĩ nhiều hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng như dự đoán, mẹ Cố lộ vẻ mặt như nhìn thấy kẻ thù, ước gì có thể lập tức xông tới tách con trai bà ta và Thu Niệm ra.
"Mộ Vũ, cảm ơn cháu đã nói điều này cho bác biết." Mẹ Cố lấy lại bình tĩnh, trong lòng hạ quyết tâm: "Cháu yên tâm đi, có bác ở đây, tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho loại phụ nữ không đứng đắn đó bước vào nhà họ Cố! Bác chỉ nhận một người con dâu là cháu thôi!"
Lâm Mộ Vũ mừng thầm trong lòng, nhưng bề ngoài lại hơi cúi đầu, dè dặt nói: "Cái này còn phải xem ý của anh Cố Trì…"
"Bác là mẹ nó, ý của bác chính là ý của nó! Đứa trẻ ngoan, bác còn có chút việc, không thể trò chuyện với cháu nữa." Mẹ Cố nói xong, vỗ nhẹ tay cô ta, rồi xông thẳng về phía con trai.
Con trai không tỉnh táo nên mới bị Thu Niệm quyến rũ xoay mòng mòng, bà ta làm mẹ không thể hồ đồ được!
Thu Danh Duy hoàn toàn không biết mình đã bị tình địch của Thu Niệm lén lút đâm chọc sau lưng, cô còn đang trò chuyện câu được câu không với Cố Trì.
"Anh thật sự không đi sang bên đó sao?" Cô lại thúc giục: "Không cần khách sáo với em như vậy, một mình em ăn uống vẫn vui vẻ. Nếu anh định tiếp tục ở đây thì khả năng sẽ truyền ra lời đồn, ỷ được yêu thương mà sinh kiêu căng đó."
"Anh lập tức đi ngay." Ngoài miệng thì Cố Trì nói vậy, nhưng người lại không thấy nhúc nhích.
Xứng đáng là một người đàn ông tình cảm sâu đậm giống như kịch bản, đúng là cực kỳ cố chấp.
Thu Danh Duy không lay chuyển được anh ấy nên tiếp tục lấy thứ gì đó để ăn. Một lúc sau, bên cạnh hai người xuất hiện thêm một bóng người, kèm theo một câu trách móc: "Tiểu Trì! Con bỏ mặc khách khứa sang một bên như vậy thì kỳ cục quá!"
"Mẹ." Cố Trì đứng yên tại chỗ, mặc dù biết mình đuối lý nhưng anh ấy vẫn theo bảo năng bảo vệ Thu Danh Duy: "Niệm Niệm cũng là khách của con."
Mẹ Cố càng thêm bực mình.
Quả thật là đã say mê đến mức mất hồn mất vía rồi, vậy mà lại có thể nói ra những lời này được!
"Được rồi, con mau đến chỗ ba con đi. Họ đang thảo luận một dự án đầu tư ở nước ngoài, mẹ sẽ thay con đón tiếp Niệm Niệm."
Cố Trì lo lắng, quay đầu nhìn Thu Danh Duy.
Bà Cố đã đặc biệt đến gọi anh ta, muốn tiếp tục giữ anh ấy lại là hoàn toàn không thể, Thu Danh Duy hất cằm nói: "Anh thất thần cái gì vậy? Còn không mau qua bên kia đi."
"Vậy…" Cố Trì thấy cô không để bụng, cuối cùng lúc này mới đi qua. Trước khi đi, anh ta còn dặn dò mẹ Cố: "Nhờ mẹ chăm sóc Niệm Niệm cho thật tốt."
Thấy con trai còn lưu luyến không muốn buông tay, mẹ Cố lại cố gắng nhẫn nhịn mới không bùng nổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!