Chương 36: (Vô Đề)

Thu Danh Duy trên đường theo quản gia trở về biệt thự đã lắng nghe những cảm xúc bùi ngùi chân thật.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Trước kia khi ông bà chủ còn sống, mỗi mùa xuân đều đến đây ở lại, ngắm hoa, thưởng thức trà, ông cụ bà cụ cũng sẽ đến ngồi đây, cả nhà vui vẻ hòa thuận."

"Thật đáng tiếc..."

"Căn nhà này bỏ trống nhiều năm rồi, mỗi lần tới dọn dẹp đều cảm thấy quạnh quẽ."

Quả là quạnh quẽ thật.

Biệt thự ở khu vực này đều là biệt thự đơn lập, vì xem xét đến nhu cầu riêng tư của hộ gia đình nên giữa các căn đều cách khá xa nhau. Lại trùng hợp Lâm Giang vào mùa xuân thời tiết tốt, gió sông đầy ấm áp thoảng qua mặt, nhưng bây giờ đã vào mùa thu, gió thổi sẽ cảm thấy tiêu điều.

Mặc dù chưa đọc xong cuốn tiểu thuyết này nhưng tình cảnh này làm Thu Danh Duy hiểu cuối cùng Thu Niệm tha thứ cho Lục Cảnh Thâm có lẽ không chỉ vì tình yêu. Từ khi cô ấy sinh ra, những người xung quanh đã lần lượt rời đi, cuối cùng ngay cả người ba đáng tin cậy như ngọn núi trong lòng cô ấy cũng qua đời, chỉ để cô ấy cô đơn một mình. Trong trường hợp đó, cô ấy khao khát một ngôi nhà hơn bất cứ ai khác, và khi người đàn ông cô ấy đã yêu nhiều năm quyết định thay đổi, cô ấy có thể dễ dàng tha thứ.

Nghĩ tới đây, Thu Danh Duy có chút xúc động.

Không thể không nói, cô độc thật đúng là một thứ đáng sợ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vào nhà ăn một chút gì đó, cô tắm xong rồi vào phòng ngủ nghỉ ngơi, sự mệt mỏi tích tụ cả đêm làm cho cô ngủ đến khi buổi tối mới thức giấc.

Khi mở cửa phòng ngủ ra ngoài, cô được quản gia thông báo có khách đến.

"Khách?" Thu Danh Duy nhìn qua lan can nhìn xuống lầu: "Khách nào?"

Quản gia báo cáo: "Là cô Dư và cô Trác, nghe nói cô về muốn gặp mặt, tôi sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi nên không gọi, các cô ấy cũng nói không vội, ngồi ở phòng khách được một lúc rồi."

Hai người này Thu Danh Duy hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, dù sao một quyển tiểu thuyết cũng nhiều chương như vậy, không thể miêu tả chi tiết mỗi một người qua đường. Mặc dù không quan tâm đến hai người đột nhiên đến thăm, nhưng người đến là khách, vẫn phải gặp.

Về phòng thay quần áo, sau đó Thu Danh Duy xuống lầu.

Hai người phụ nữ trạc tuổi nhau đang ngồi trên sô pha uống trà, nhìn thấy cô lập tức bỏ tách trà xuống rồi đứng dậy chào hỏi, lời lẽ nhiệt tình thân mật.

"Niệm Niệm! Đúng là Niệm Niệm! Lâu rồi không gặp!"

"Từ sau khi cậu ly hôn thì bặt vô âm tín, lúc trước còn có tin cậu qua đời, bọn mình lo lắng muốn chết!"

Thu Danh Duy lặng lẽ đánh giá hai người đến gần bên cạnh.

Đánh giá từ cách ăn mặc, giống như thiên kim nhà giàu sống trong nhung lụa, lúc đầu cô còn nghĩ tới có thể là qua lại thân thiết của Thu Niệm trong giới hay không, nhưng hai khuôn mặt hiện lên nụ cười xán lạn quá giả tạo, cô lập tức bỏ ngay suy nghĩ này trong đầu.

Mấy cô tiểu thư đều diễn sâu như nhau, đi với bụt mặc cà sa đi với ma mặc áo giấy. Nếu Thu Niệm thật sự kết giao được chị em tri kỷ, cũng không đến mức bị Nghê San đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Vẻ mặt cô lạnh nhạt, rút tay về từ trong tay của hai người, tự mình ngồi xuống sô pha dưới vẻ mặt kinh ngạc của Dư Trác, sau đó ngẩng đầu, giọng điệu lộ rõ ràng sự xa cách: "Xin lỗi, để cho hai cô chờ lâu rồi."

Dư Trác liếc mắt nhìn nhau, một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha đối diện Thu Danh Duy, đè nén tất cả sự khó chịu xuống, cười khanh khách nói: "Khách sáo với bọn mình cái gì? Đây mới mấy tháng không gặp đã xa lạ với bọn mình như vậy rồi? Đêm nay mở tiệc riêng vì cậu đó, dù cậu không đồng ý chúng tớ cũng phải ép cậu qua!"

Người giúp việc rót trà đúng lúc, Thu Danh Duy bưng tách trà uống vài ngụm, lúc này mới không nhanh không chậm đáp lại: "Tấm lòng xin nhận nhưng bữa tiệc thì tôi sẽ không đi, các cô chơi thoải mái."

Cô không có ý định ở lâu ở thành phố Bái, cũng chẳng muốn bận tâm đến tình chị em giả tạo với mấy cô tiểu thư này.

"Vậy sao mà được?" Dư Hà nóng nảy: "Niệm Niệm à, cậu không nể mặt bạn bè cũ chúng tớ sao? Cậu không biết đâu, từ sau khi cậu mất tích đã xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cậu, bây giờ cuối cùng cậu đã trở về, ngay cả bạn thân cũng không nể sao?"

Trác Tuyết ở bên cạnh cũng cố hết sức thuyết phục cô.

Hôm nay cô ta còn chẳng đi dạo phố, còn bỏ buổi nhạc kịch tối chạy tới đây đợi cả một buổi chiều cũng chỉ vì đưa Thu Niệm đi dự tiệc, sau đó chuốc say tám chuyện vui vẻ? Nếu cô không đi, vậy buổi tiệc tối nay có ý nghĩa gì nữa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!