Chương 33: (Vô Đề)

Lúc này tại thành phố Nhạc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bạc Nguyên Triệt ngồi trong phòng thu âm, nhạc đệm đã lặp đi lặp lại vô số lần, nhưng anh vẫn chậm chạp không hát một chữ nào.

Anh ngồi trên ghế cao, cầm điện thoại nhìn hai chấm đỏ cách nhau trên màn hình, biểu cảm nôn nóng.

Cũng chỉ mới cách xa nhau vài tiếng thôi vậy mà đã muốn gặp lại cô rồi

Anh vò đầu bứt tóc, cảm thấy như vậy nhất định sẽ làm cô khó chịu, vì vậy cố nén lại ý muốn gửi tin nhắn quấy rầy cô, nhìn chằm chằm định vị của cô ngẩn người.

Sau khi Tiểu Duy xuống máy bay lập tức đi thẳng đến tập đoàn Thu Thị, xem ra đúng như lời cô nói, là người của Thu Thị, dáng vẻ đó của cô, chắc chắn là lãnh đạo cấp cao của công ty.

Bởi vì gia cảnh, thật ra anh không quá thích giao tiếp với người trong giới tư bản, nhưng nếu là Tiểu Duy, anh lại nhịn không được tưởng tượng ra dáng vẻ của cô mặc trang phục công sở dạy dỗ cấp dưới.

Làm sao đây? Chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy rất đáng yêu...

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh khẽ cười, phía sau cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Tô Ngạn giơ tay gõ cửa, vẻ mặt cần bao nhiêu ghét bỏ có bấy nhiêu ghét bỏ.

"Tớ nói này, cậu không thu âm bài hát cho tốt mà ở đây cười khúc khích cái gì vậy? Không chịu nỗ lực còn muốn theo đuổi chị Duy? Hãy tự hỏi bản thân cậu có xứng đáng không?"

Lời này quá thâm độc, Bạc Nguyên Triệt lập tức cất thu điện thoại di động, không dám lười biếng nữa.

Thấy anh chuyên tâm lao vào công việc, nét căng thẳng trên mặt của Tô Ngạn lúc này mới thay bằng ý cười, xem ra sau này nếu mà muốn đốc thúc thằng nhóc này, chỉ cần nhắc đến chị Duy là được rồi.

Bạc Nguyên Triệt ở trong phòng thu cho đến tối mới đi ra ngoài, lúc này trời đã tối đen, trong gió tràn ngập sự mát mẻ đặc trưng của đêm mùa thu.

Anh không vội đi ăn cơm, mà trước tiên lấy điện thoại di động ra xem Tiểu Duy ở đâu, thấy chấm đỏ kia vẫn còn dừng lại ở tập đoàn Thu Thị, anh không khỏi nhíu mày.

Chẳng lẽ còn đang xử lý công việc?

Đã trễ như vậy rồi...

Mặc dù sợ quấy rầy đến cô, nhưng anh vẫn không nhịn được mà gửi tin nhắn cho cô: [Trễ như vậy vẫn còn ở công ty? Nhớ ăn đúng giờ nhé.]

Sau khi gửi qua, anh nhìn chằm chằm vào hộp thoại trò chuyện chờ một lúc, không đợi được hồi âm, anh xuống tầng với vẻ thất vọng đi nhà ăn.

Quý Ninh để lại cho anh không ít đồ ăn ngon, nhưng nhìn lại nhạt nhẽo vô vị.

Tiểu Duy không có ở nhà, anh không có cảm giác thèm ăn.

Nhìn nhà ăn trống trải anh nặng nề thở dài, cuối cùng anh vẫn không ăn gì cả, ủ rũ trở về phòng ngủ.

Đầu bên kia, màn hình điện thoại di động trên bàn làm việc sáng lên trong chớp mắt, rất nhanh lại tối xuống.

Thu Danh Duy không chú ý tới, bây giờ cô đang đọc lướt qua đủ loại tài liệu, tính toán nhanh chóng nắm bắt được tình hình của Thu Thị.

Suất ăn công vụ trong tầm tay đã sớm nguội lạnh, trợ lý thấy cô căn bản không động mấy miếng, nghĩ có lẽ không hợp khẩu vị, cho nên đã gọi thêm một phần thức ăn, một lần nữa đưa lên cho cô.

Ngửi thấy mùi thơm, Thu Danh Duy hơi ngước mí mắt lên, nói "Cảm ơn" rồi tiếp tục xem tài liệu, thỉnh thoảng hỏi thư ký Chu một số câu hỏi.

"Phần này đã xem xong rồi, hay là cô ăn cơm trước đi? Phần còn lại ngày mai chúng ta tiếp tục." Thư ký Chu thấy thời gian không còn sớm, đề nghị như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!