Chương 31: (Vô Đề)

Câu này vừa thốt ra, bầu không khí vốn đang vui vẻ đột nhiên đông cứng lại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nụ cười trên mặt Bạc Nguyên Triệt thình lình biến mất, anh lo lắng nhìn Thu Danh Duy, biểu cảm đó như thể cô sẽ biến mất trong giây tiếp theo.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Thu Danh Duy ra hiệu cho mọi người thả lỏng: "Tôi sẽ không rời đi mà không từ biệt lần nữa, nhưng ở thành phố Bái vẫn còn một số việc cần giải quyết."

Bạc Nguyên Triệt buột miệng: "Anh sẽ đi cùng em."

"Chân của cậu vừa mới lành nên cứ ngoan ngoãn ở lại trong phòng làm việc đi, đừng chạy lung tung." Thu Danh Duy thẳng thừng từ chối: "Hơn nữa, cũng không phải một ngày hai ngày đã trở lại."

Nghe đến đây, trong lòng Bạc Nguyên Triệt lạnh đi phân nửa: "Vậy em muốn ở lại bao lâu?"

"Không rõ lắm." Thu Danh Duy không biết gì về kinh doanh nên ước tính một cách thận trọng... "Ít nhất cũng phải nửa tháng."

Việc miễn chức tổng giám đốc của Lục Cảnh Thâm, thanh lọc ban giám đốc và tiếp quản công việc kinh doanh của Thu Thị không thể giải quyết trong ngày một ngày hai.

Khẽ dừng lại, cô bổ sung thêm: "Xử lý xong chuyện ở thành phố Bái, tôi còn phải đi một chuyến đến thủ đô."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hai chữ cuối cùng khiến toàn thân Bạc Nguyên Triệt run lên: "Em… muốn đến đó làm gì?"

Đáy mắt Thu Danh Duy như thể bốc hỏa, phun ra bốn chữ: "Quay lại đường đua."

Khi nghe tin Thu Danh Duy muốn làm công chuyện, những người còn lại trong phòng làm việc đều ào ào bày tỏ thấu hiểu, lại tiếp tục uống rượu và ăn thịt, đồng thời chúc cô mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.

Nhưng nhân vật chính khác trên bàn ăn tối nay lại mất hứng, cầm lấy một chai soda cam ủ rũ ngồi xuống ghế sô pha trong góc uống.

Cả tuần nay anh ở bên Tiểu Duy cả ngày lẫn đêm nên đã quen với cuộc sống như vậy, bây giờ cô đột nhiên nói muốn rời đi, còn không chỉ đi nửa tháng, chênh lệch quá lớn khiến tâm trạng anh chìm xuống đáy vực. 

Quá lâu...

Chỉ xa nhau một ngày thôi anh đã không thể chịu nổi rồi...

Anh ngồi một mình một lúc, bỗng chỗ ngồi bên cạnh trũng xuống, nương theo đó là một câu: "Không vui sao?"

"Không có." Anh cúi đầu, giọng nói buồn bã, đừng nghĩ một đằng nói một nẻo lộ liễu như thế.

Thu Danh Duy nghĩ, có lẽ vào tháng mình bỏ đi không lời từ biệt đã để lại ám ảnh tâm lý quá lớn cho anh, nên bèn hứa hẹn: "Thực ra chỉ là đi làm thôi, tôi hứa sẽ quay lại."

Bạc Nguyên Triệt vẫn cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới đưa tay ra cho cô, bốn ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, chỉ có ngón út dựng lên.

Thu Danh Duy hiểu ra, đưa ngón tay út ra móc tay với anh: "Như thế đã yên tâm chưa?"

Tất nhiên là không thể rồi!

Bạc Nguyên Triệt dùng sức móc lấy tay cô vào lúc cô định rút tay về, tiếp đến ngước một đôi mắt bồn chồn lên hỏi: "Có thể giữ định vị vị trí không?"

Thu Danh Duy đồng ý: "Nếu điều này có thể khiến cậu cảm thấy yên tâm."

Cả hai nhanh chóng tải ứng dụng xuống.

Nhìn thấy hai chấm đỏ chồng lên nhau trên bản đồ, Bạc Nguyên Triệt cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút đỉnh.

"Vậy em làm xong phải sớm trở lại đó."

Anh không biết rằng khi mình nói những lời này trông giống hệt một người vợ nhỏ chờ chồng về, nếu Thu Danh Duy chịu gật đầu, anh sẽ lập tức bỏ lại đống lớn công việc đang tích tụ mà theo cô đến thành phố Bái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!