"Tổng giám đốc Lục, mọi người rất tiếc về cái chết của cô Thu, nhưng xin anh hãy bớt đau buồn và sớm ngày phấn chấn lại tinh thần."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phấn chấn?
Niệm Niệm đã chết, anh làm sao có thể phấn chấn lên được? Và... phấn chấn cho ai xem?
Lục Cảnh Thâm nhìn trần nhà lạnh lẽo, trái tim tuy còn đang tiếp tục nhịp đập nhưng con người anh ta đã chết rồi.
Phớt lờ lời khuyên giải của trợ lý, anh ta vén chăn ngồi dậy, bàn tay nắm chặt đang chảy ngược máu rất nhanh, nhưng anh ta lại không hề đoái hoài đến.
"Về đi, đừng quan tâm đến tôi." Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng như thể mất cả linh hồn: "Tôi đã không còn lý do nào để sống nữa…"
Trợ lý cảm động, kiên trì khuyên nhủ: "Anh vẫn còn công ty, vẫn còn sự nghiệp, vẫn còn tương lai xán lạn."
Lục Cảnh Thâm cười khổ: "Niệm Niệm đi rồi, tôi còn cần những thứ đó làm gì nữa?"
Trước đó, anh luôn cho rằng mình sống là để vực dậy nhà họ Lục, nhưng bây giờ Niệm Niệm đã không còn nữa, cuối cùng anh cũng hiểu ý nghĩa của sống đối với mình là gì. Con người, vào một phút trước khi chết bao giờ cũng nhận ra đời người nực cười biết bao, vì một vài điều hão huyền mà bỏ lỡ những điều thực sự quan trọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn chưa đợi nhân viên y tế đến, Lục Cảnh Thâm đã rút kim truyền dịch ra chuẩn bị rời đi. Khi đi đến gần cửa, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
"Cầu xin anh đấy! Hãy cho tôi gặp tổng giám đốc Lục một lần đi!"
"Tổng giám đốc Lục! Tổng giám đốc Lục! Anh tha thứ đi mà! Làm ơn tha cho gia đình nhà tôi đi được không!"
"Cái ả khốn nạn Nghê San kia làm sai thì anh muốn xử lý thế nào cũng được, chúng tôi cũng không có gì oán trách, van xin anh hãy tha cho Nghê Thị đi mà! Đó là tâm huyết của tổ tông nhiều đời nhà chúng tôi đó!"
Lục Cảnh Thâm đứng khựng lại, cái dạ dày vốn được rửa trống rỗng của anh ta không khỏi thấy ghê tởm đến mức buồn nôn.
Bây giờ chỉ cần nghe thấy tên Nghê San là anh ta sẽ nghĩ đến những ngày đêm hoang đường đó, anh ta ôm cô ta với lòng biết ơn và coi cô ta như báu vật… Cuối cùng, tất cả chẳng qua chỉ là những lời dối trá và cạm bẫy.
Nhìn chằm chằm vào cửa, trong mắt anh ta tràn đầy tức giận: "Kêu bọn họ cút!"
Trợ lý nhận lệnh lui ra đuổi người.
Hành lang vốn yên tĩnh bị người nhà họ Nghê quấy rầy, xuyên qua ô cửa có thể nghe thấy tiếng gào khóc như heo bị cắt tiết.
"Tổng giám đốc Lục! Làm ơn hãy tha cho chúng tôi đi! Nể tình con gái tôi đã ở bên anh lâu như vậy, hãy nương tay tha cho nhà họ Nghê đi!"
"Tổng giám đốc Lục! Con ả Nghê San đó đã được dạy cho một bài học thê thảm trong tù rồi! Dây thanh quản của cô ta đã bị hủy hoại, cả đời cũng không thể nói được, đôi mắt cũng mù lòa không thể nhìn thấy gì cả, thậm chí còn bị người ta cắt đứt hai ngón tay, cô ta đã như vậy rồi còn không thể khiến anh bớt giận sao?"
Lục Cảnh Thâm cố ý mua chuộc các nữ tù trong tù và nhờ họ "chăm sóc" Nghê San, thế nên anh không hề ngạc nhiên khi nghe thấy những lời này.
Chỉ là dây thanh quản bị hỏng, đôi mắt bị mù và ngón tay bị mất mà thôi, so với nỗi oan ức mà Niệm Niệm phải gánh chịu thì đã là gì?
Không đủ...
Vĩnh viễn không đủ…
Anh muốn khiến Nghê San, khiến người nhà họ Nghê sống không bằng chết!Hiểu lầm về việc rời đi mà không nói lời từ biệt đã được giải quyết, giờ đến lượt Thu Danh Duy đàm luận với Bạc Nguyên Triệu về việc mua say ngã bị thương.
"Đã nói bao nhiêu lần là không được đi bar uống rượu rồi, là chưa bị giáo huấn đủ sao?"
Bạc Nguyên Triệt cúi đầu chột dạ, không còn cách nào khác, ánh mắt của cô quá mức gay gắt khiến anh suýt chút nữa đã tiện đà quỳ xuống rồi.
"Anh đã biết sai rồi..." Anh ngoan ngoãn nhận tội, khẽ chựng lại rồi tủi thân lẩm bẩm nói: "Anh còn tưởng rằng uống say thì em sẽ trở về, giống như cái đêm đầu tiên mà chúng ta gặp nhau đó…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!