Chiều hôm sau, Bạc Nguyên Triệt vùng vẫy tỉnh dậy, đầu đau mà mặt cũng đau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Shhhhh...
Tối qua đầu anh bị xe nghiền qua sao?
Nghe thấy tiếng động, Tô Ngạn bưng một ly nước lạnh đi vào đặt ở đầu giường: "Rốt cuộc cũng tỉnh rồi, nhìn xem bây giờ đã mấy giờ đi."
Bạc Nguyên Triệt vô thức liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử bên cạnh giường, đồng hồ chỉ hai giờ bốn mươi chiều.
Đệch! Sao lại ngủ lâu như thế?
Tô Ngạn tự mình ngồi xuống mép giường, hỏi anh: "Tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy vì sao không nói cho tớ biết?"
Cậu ta cũng đang vội soạn thông báo, vừa nghe trợ lý gọi đến nói Bạc Nguyên Triệt bỏ lại một đám người ở đài truyền hình quay đầu bỏ chạy không thấy bóng dáng, cũng không liên lạc được, vậy nên cậu ta cũng bỏ luôn công việc đang làm, vội vã chạy đi tìm người. Nhưng tìm một lúc lâu cũng chẳng thấy tăm hơi, mãi đến tận đêm khuya, Thu Danh Duy đưa một gã say bét nhè về nhà, anh ta mới biết mọi chuyện là do Minh Toa Toa gây ra.
Xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhói, Bạc Nguyên Triệt nhìn cậu ta, giọng khàn vô cùng: "Nói cho cậu biết thì có ích lợi gì? Hơn nữa Tiểu Duy bị người khác chặn ở quán bar không cho đi là vì tớ, muốn đi thì cũng là tớ đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Ngạn cười nhạo: "Không gọi chị Duy nữa à?"
Người này đúng kiểu đâm bị thóc chọc bị gạo, sắc mặt Bạc Nguyên Triệt tối sầm, tức giận nói: "Còn không phải vì cậu cố chấp làm khó cô ấy sao?"
Tô Ngạn hừ lạnh một tiếng: "Tớ cũng chỉ sợ cậu bị lừa thôi."
"Vì lừa tớ mà khiến chính bản thân mình gặp phải một kẻ phiền phức lớn như Minh Toa Toa, có kẻ lừa đảo nào ngu xuẩn như vậy không?"
Thật ra ở chung với nhau lâu dần, Tô Ngạn đã biết Thu Danh Duy không phải là người phụ nữ mưu mô như cậu ta đã tưởng tượng lúc đầu, nhưng nhất thời không thể bỏ đi mặt mũi nhận sai, vì thế chỉ có thể căng như vậy thôi.
Miệng lưỡi Bạc Nguyên Triệt khô khốc, không thèm nói chuyện với cậu ta nữa, anh uống một hơi hết cốc nước lạnh, ngửi thấy mùi rượu khắp người bèn vén chăn lên, chuẩn bị đến nhà tắm tắm rửa.
Vừa xuống giường, Quý Ninh cũng bước vào, vừa ngẩng đầu nhìn anh đã trợn tròn mắt hỏi: "Anh Nguyên Triệt, mặt anh bị sao vậy?"
Mặt? Bạc Nguyên Triệt ngẩn người, đưa tay lên sờ, nhưng không để ý đến nặng nhẹ nên ngay lập tức bị đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Đệt đệt đệt! Vừa rồi cảm thấy má mặt đau âm ỉ, hóa ra là sưng lên rồi! Sao lại như thế?
Dưới sự kích thích của cơn đau, bộ não hỗn loạn vì say rượu đột nhiên được sáng tỏ, chuyện xảy ra đêm qua bất ngờ ùa về, nhanh chóng phát lại ngay trước mắt anh, hình ảnh dừng lại cuối cùng là Thu Danh Duy đang xoa xoa cổ tay, ánh mắt như dao nhìn anh, lạnh lùng hỏi: "Còn hôn không?"
Hô hấp của Bạc Nguyên Triệt trở nên ngưng trệ, suýt chết ngay tại chỗ.
Mẹ kiếp! Anh đã làm cái gì vậy ?!!Chẳng mấy chốc đã tới cuối tháng bảy.
Nghĩa trang thành phố Bái.
Trời đang mưa, những đám mây xám xịt chồng lên nhau che hết ánh nắng mặt trời, mới quá trưa mà nhìn như đã gần đến chạng vạng tối.
Cả nghĩa trang vắng tanh.
Cố Trì đứng dưới cơn mưa, trong tay cầm chiếc ô màu đen, yên lặng nhìn chăm chú vào bia mộ trước mặt.
Người phụ nữ trong ảnh đẹp đến nỗi khiến bó hoa trong tay anh ấy phai màu, cô cười ngượng ngùng với anh ấy… giống như thuở ban đầu. Đáng tiếc cô không thể gọi anh ấy là "anh Cố Trì" được nữa.
Mưa lạnh lẽo trên gương mặt, nhưng nước mắt lại ấm áp.
Niệm Niệm của anh ấy, sẽ không bao giờ quay về nữa rồi...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!