Chương 13: (Vô Đề)

Bờ cát, cầu gỗ, xe đạp.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người đàn ông chở người phụ nữ chạy xuyên qua ánh nắng lúc ba giờ chiều, nghênh đón gió biển thổi tới, hơi thở lãng mạn tỏa ra khắp nơi.

Một hình ảnh mang đầy trái tim thiếu nữ như vậy hiện lên trong tâm trí Thu Danh Duy.

Nghĩ đến dáng vẻ mình ngồi sau yên xe đạp, nũng nịu cầm vạt áo Bạc Nguyên Triệt, cô ngay lập tức cảm thấy vô cùng bất ổn.

Thế nên cô lắc đầu: "Thôi vậy, lần khác có cơ hội lại đạp sau cũng được."

Bạc Nguyên Triệt buông tay ra, nghe theo lời cô.

Bà chủ lại ở bên cạnh khuyên bảo: "Em gái à, em đừng ngại ngùng! Để bạn trai em chở em đi hóng gió một vòng nhé? Lại đây! Cậu nhóc, cầm chìa khóa này, hôm nay tặng miễn phí cho hai người một tiếng đồng hồ luôn!"

Bạc Nguyên Triệt giải thích: "Tôi không phải..."

Câu tiếp theo còn chưa thốt ra, bà chủ đã để lộ một nụ cười đầy yêu thương: "Cậu muốn nói rằng cậu không phải bạn trai cô ấy hả? Ôi chao, bây giờ không phải thì đi một vòng chẳng phải sẽ thành phải rồi sao?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bạc Nguyên Triệt: "..."

"Đàn ông đàn ang có gì mà xấu hổ chứ? Như vậy là không theo đuổi được con gái nhà người ta đâu nhé!" Bà chủ nói xong bèn nhét cái chìa khóa vào tay anh rồi ngồi về ghế xem TV tiếp.

Bạc Nguyên Triệt xấu hổ nhìn về phía Thu Danh Duy, muốn hỏi cô làm sao bây giờ.

Thu Danh Duy im lặng cười cười, cầm lấy chìa khóa trong tay anh rồi đi ra khỏi cửa hàng trước.

Bạc Nguyên Triệt khó hiểu theo sát phía sau, bỗng thấy cô đi về phía cái xe đạp cuối cùng kia, xoay người mở khóa.

"Vậy tôi..." Anh nhìn nhìn xung quanh, thấy một cái ghế dài gần đó bèn rất tự giác nói: "Vậy tôi qua bên kia chờ cô nhé."

"Chờ cái gì?" Thu Danh Duy vỗ vỗ yên sau xe đạp: "Lên đi, tôi chở cậu."

Bạc Nguyên Triệt: ???

Mấy phút sau.

Bạc Nguyên Triệt cuộn mình sau cái yên nhỏ hẹp của chiếc xe đạp, nhìn cô gái phía trước nhàn nhã giẫm chân đạp, vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh.

Hình như có chỗ nào đó không phù hợp lắm thì phải?

Chắc chắn là không có gì đó sai sai hả?

Sau một thoáng ngỡ ngàng, anh chần chừ hỏi: "Cô có mệt không? Hay là chúng ta đổi chỗ chút nhé?"

"Không cần đâu." Thu Danh Duy hơi hơi nghiêng đầu, cái đuôi ngựa tự nhiên phất qua mũi anh: "Cậu cứ ngoan ngoãn ngồi đó ngắm biển hóng gió là được rồi."

"Thế... Được rồi..."

Thế là ba tiếng đồng hồ sau đó, Bạc Nguyên Triệt cứ như học sinh tiểu học im lặng ngồi sau yên xe đạp, nhìn ngắm phong cảnh bờ biển xung quanh năm lần.

Cũng không hiểu vì sao từ khi gặp nhau đến giờ anh vẫn luôn bị người phụ nữ này dắt mũi đi, không có chút sức phản kháng nào... Hay nói đúng hơn là ngay cả suy nghĩ muốn phản kháng anh cũng không có.

Anh sờ sờ chóp mũi.

Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm...Bên kia, đám người Tô Ngạn đang lúng ta lúng túng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn và đồ uống dùng cho bữa tối ở nhà Bạc Nguyên Triệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!