Chương 9: (Vô Đề)

Edit + Beta: Minh An

Sớm hôm sau, An Tưởng mang theo An Tử Mặc lên chuyến ô tô sớm nhất lên thành phố C, sau đó lại chuyển chuyến trở lại Giang Thành.

Đến nơi đã là giữa trưa.

Không khí ở Giang Thành âm u, có lẽ là vừa mới mưa xong, mặt đất vô cùng ẩm ướt, trong không khí ngập tràn mùi cây cỏ.

Nhịp sống của thành phố này từ trước đến nay đều vội vã, dù là ngày mưa cũng không thể ngăn cản người ta rảo bước trên đường.

Đi từ nhà ga ra, An Tưởng vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của An Tử Mặc, sợ sơ ý làm lạc cậu giữa biển người.

Khí hậu không ổn định, lại đang gió lớn, rất khó để đứng trên đường gọi xe. An Tưởng kéo An Tử Mặc đứng dưới tán cây, dùng điện thoại để gọi xe sau đó yên lặng chờ.

"Mặc Mặc con có lạnh không?"

Vẻ mặt An Tử Mặc đờ đẫn như không nghe thấy tiếng cô, không đáp lại.

An Tưởng đã quen thái độ này của con trai rồi. Từ đêm qua cho tới bây giờ nó không cùng cô nói chuyện. Nhưng mà có thể hiểu được, con trai phát triển chậm, não hơi có vấn đề, đêm qua có thể chủ động mở miệng tìm cô xin cơm để ăn là tốt rồi, cô cũng không có nhiều yêu cầu như vậy.

Nghe được tiếng lòng của cô, ánh mắt An Tử Mặc đảo qua gương mặt cô nhưng không dao động.

Xe tới có chút chậm, An Tưởng đứng mỏi chân rồi đem ba lô ôm trước ngực, sau đó ngồi xổm ven đường, vừa cao bằng người An Tử Mặc.

"Mặc Mặc con có đói không? Có muốn ăn gì không hay về nhà rồi mới ăn cơm?" An Tưởng nhìn thời gian, bây giờ là 12 giờ, về nấu cơm chắc cũng không kịp.

Cô thì sao cũng được, chỉ sợ con trai đói thôi.

Nhưng chính lúc này, một chiếc xe hơi màu đen chạy nhanh qua, ven đường có một vũng nước, lấy tốc độ đó của chiếc xe khẳng định sẽ bắn hết nước lên người. An Tử Mặc nhanh chóng di chuyển tránh khỏi vị trí đó, chỉ chừa lại An Tưởng đang ngồi xổm ở nơi đó.

Rào!

Không ngoài dự đoán, chiếc xe hơi đang chạy thật nhanh bắn một vòng nước xinh xắn lên đầu An Tưởng không rơi một giọt.

Nhìn An Tưởng dính đầy nước mưa như gà mới rơi vào nồi canh, An Tử Mặc nhướng mày cười.

Cô không tức giận, đi ra khỏi chỗ đó rồi ngoan ngoãn rút khăn ướt từ trong ba lô ra lau đi chỗ ướt, tùy tay ném cái khăn đó vào thùng rác bên cạnh sau đó đi xem An Tử Mặc.

Thấy cậu nhóc còn sạch sẽ đứng ở phía sau, An Tưởng thở phào nhẹ nhõm: "Còn tốt còn tốt, mẹ còn tưởng con cũng bị ướt."

An Tử Mặc còn chưa kịp thu nụ cười, cứng đờ đứng ở đấy, nhíu mày không phản ứng.

Đột nhiên, cái xe vừa rồi chậm rãi quay đầu, cửa bên của xe mở ra, một người đàn ông điển trai mặc vest bước từ trong xe xuống.

"Xin lỗi xin lỗi, chúng tôi đang vội nên đi hơi nhanh, cô không sao chứ?" Anh ta dịu dàng cười, nhìn An Tưởng từ trên xuống dưới.

Áo sơ mi trắng của cô bị nước bắn ướt nhẹp dính sát vào người, lộ ra đường cong quyến rũ. Trên quần áo có một số chỗ bị dính ít bùn, rõ ràng là mới bị bắn vào.

Hứa Xuyên lập tức cảm thấy ngượng ngùng, rút mấy tờ tiền đỏ từ ví tiền ra đưa cho An Tưởng: "Cô cầm lấy tiền đi mua bộ quần áo mới, một lần nữa xin lỗi cô."

An Tưởng chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn chỗ tiền kia.

Hứa Xuyên nghĩ là mình đưa thiếu tiền, vì thế rút thêm một ngàn: "Đây, như vậy hẳn là đủ rồi chứ?"

An Tưởng: "......" Đây là đồ ngốc à.

Thấy cô còn im lặng, Hứa Xuyên nhíu mày: "Cô gái, chúng tôi còn đang vội, cô xem?"

An Tưởng hoàn hồn, xua xua tay nói: "Không, không cần nhiều như vậy..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!