Chương 7: (Vô Đề)

Edit + Beta: Minh An

Bị nỗi sợ hãi kiếp trước ám ảnh, An Tử Mặc chưa kịp hiểu rõ tình hình đã luống cuống tay chân trốn trong đống cỏ khô, dùng cỏ khô đậy kín mình lại.

Răng rắc!

Cuối cùng cửa gỗ không chịu nổi sự tàn phá của An Tưởng nữa, từ từ nứt ra.

"Tử Mặc, chúng ta đi thôi."

An Tưởng cầm rìu phá cửa vào.

Trước đó cô dùng không ít sức, hơi thở gấp gáp, tay chân nhức mỏi.

Phòng này chất đầy củi tràn ngập mùi ẩm mốc trong không khí. An Tưởng bị mùi này làm sặc ho khan hai tiếng, nhìn xung quanh phát hiện đống cỏ khô phồng lên trong một góc.

An Tưởng tiện tay ném rìu vứt trên mặt đất, tiến lên vài bước ngồi xổm xuống, chớp mắt nhìn xung quanh, bỗng va phải ánh mắt nguy hiểm của An Tử Mặc.

"Ra đây đi nào, chúng ta về nhà thôi con."

An Tưởng vươn tay nhưng chưa kịp bắt lấy An Tử Mặc, cậu hung dữ hất tay cô ra.

Sắc mặt cậu không tốt, nghiến răng nghiến lợi, hung ác nhả ra một chữ từ kẽ răng: "Cút."

An Tưởng sửng sốt, yên lặng giấu tay ra sau lưng.

[Chắc con trai sợ người lạ.]

[Thật đáng thương nha, chắc do thằng bé bị những người bên ngoài bắt nạt.]

[Mình nhất định phải đối xử tốt với thằng bé.]

Làm màu.

Đáy lòng An Tử Mặc cười lạnh, ánh mắt càng thêm khinh thường nhìn người đối diện.

Từng có thời điểm mẹ cậu tốt với cậu nhưng đó là lúc cậu kiếm tiền về cho bà. Bà ta giả vờ dịu dàng lương thiện chỉ để cậu kiếm thêm thật nhiều tiền.

Đáng thương?

Đối xử tốt với cậu?

Đùa cái gì vậy!

Nếu cùng bà ta trở về, một khi bà ta biết hiện tại cậu có siêu năng lực, nhất định bà ta sẽ lại bóc lột cậu!

"Tử Mặc ngoan nào, đi ra với mẹ được không?" An Tưởng không nghe được tiếng lòng của An Tử Mặc, chỉ nghĩ cậu đang sợ hãi, giọng điệu càng mềm nhẹ hơn.

An Tử Mặc càng co rúm lại bên trong, hận không thể đem cả người khảm lên vách tường lạnh lẽo ở phía sau.

Cậu không động lòng, hai tay nhỏ vòng quanh đầu gối nắm chặt, do dùng quá nhiều sức mà hơi hơi đỏ lên.

Người bên ngoài đang xem náo nhiệt bắt đầu cười: "Mẹ nó tới đón mà thằng thiểu năng kia còn không ra nhìn."

Âm thanh trêu đùa đó làm An Tưởng nhớ tới ký ức khi còn nhỏ của mình, cô mím môi, quay đầu lại nói to: "Đừng nói lung tung! Tử Mặc không ngốc, về sau nó sẽ rất giỏi, mấy người thì biết cái gì!"

Hệ thống đi rồi, cũng không gặp được người thần bí kia nữa.

Nhưng An Tưởng cũng không lo lắng, cô tin An Tử Mặc chắc chắn sẽ không mãi mãi như này. Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển tốt như vậy nhất định có thể chữa được bệnh cho bé. Một ngày nào đó bé sẽ giống như người bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!