Chương 6: (Vô Đề)

Edit + Beta: Minh An

Ý nghĩ muốn ăn thịt người chỉ xuất hiện vài giây trong đầu An Tưởng, cô rất mau tỉnh lại, dồn lực chú ý lên người An Tử Mặc.

Cậu mặc một cái áo sơ mi cũ nát, không quá vừa người cùng cái quần jean. Tóc tai lộn xộn như đã rất lâu chưa được chải.

Cậu nhóc vô cùng yên tĩnh, vẫn không nhúc nhích mà co rúm lại ở góc tường. Ánh hoàng hôn rơi xuống trong hai mắt cậu không có sự ấm áp mà chỉ có lạnh nhạt cùng xa cách.

Yên lặng hồi lâu, An Tưởng mới lấy hết can đảm chào hỏi với An Tử Mặc: "Chào con, mẹ, mẹ là mẹ con." Chữ "mẹ" dịu dàng phát ra từ đầu lưỡi, giọng nói nhẹ nhàng thốt ra, nói xong An Tưởng thấp thỏm chờ An Tử Mặc trả lời.

[Con trai mình hướng nội quá.]

[Chắc do thằng bé thấy mẹ nên ngại.]

[A a a a, nhìn thằng bé sướng đến mức không nói ra lời luôn kìa!]

Vẻ mặt ngoan ngoãn của An Tưởng cùng tiếng lòng đang gào rống của cô rơi vào tai An Tử Mặc không sót chữ nào nào.

Cậu không để ý đến cô, không lên tiếng mà lùi về phía sau hai bước để kéo ra khoảng cách, tự động nín thở trước những lời nói trong lòng của An Tưởng.

Đồng thời mối hận của cậu với bà ta lại càng được đẩy lên cao hơn.

Từ bao giờ cậu bắt đầu hận mẹ mình, hận gia đình mình?

Có lẽ là từ khi bà ta coi cậu trở thành công cụ kiếm tiền? Từ khi bà ta dùng đủ loại dụng cụ để đánh đập cậu? Hay những ngôn ngữ thóa mạ, vô cùng khó nghe của bà ta dành cho cậu?

An Tử Mặc biết. Vốn dĩ sự thù hận cùng không oán hận của cậu đều biến mất khi cậu rơi từ tầng 20 xuống rồi.

Vốn dĩ cậu cho rằng cơ thể mình đã chết, linh hồn mình cũng đã tiêu tan. Không nghĩ rằng ba ngày trước, trong một lần ngoài ý muốn cậu nhớ lại kiếp trước của mình.

Nếu không phải ngày đó không cẩn thận rơi xuống núi rồi đụng vào đầu óc, cả đời làm một đứa trẻ ngu ngốc cái gì cũng không biết... Có lẽ cậu sẽ hạnh phúc hơn một chút.

An Tử Mặc là một thiên tài.

Cậu có thiên phú học ngôn ngữ siêu cao và tư duy logic, cùng với đó là năng lực gặp qua không quên giúp cậu có thể tiếp thu kiến thức một cách nhanh chóng.

Mẹ cậu nhìn trúng điểm này của cậu nên thường xuyên cho cậu tham gia đủ các loại tiết mục trên TV, tham dự đủ các cuộc thi. Cậu trở thành công cụ kiếm tiền của người phụ nữ kia, danh hiệu "thần đồng" dần dần trở thành gánh nặng cho cậu.

Năm 6 tuổi, An Tử Mặc được chẩn đoán bệnh không cảm nhận được đau đớn, mẹ cậu không thể chấp nhận được sự thật đó, coi cậu như quái vật, từ đó bắt đầu lợi dụng "mỹ danh" giúp cậu trị liệu mà dùng đủ loại công cụ ngược đãi cậu.

Máu chảy đỏ, lòng cũng lạnh, An Tử Mặc không cảm nhận được đau đớn.

Những cảm xúc con người nên sở hữu cũng vì bị bạo lực gia đình mà dần mất đi, An Tử Mặc sống như một cái xác không hồn chết lặng ở thế gian.

Cuối cùng vào một ngày đông nào đó năm 14 tuổi, An Tử Mặc rời đi chỉ vì thế gian này không xứng có được cậu.

Thế nhưng tại sao... Tại sao lại cho cậu trở lại thế gian này một lần nữa?

Cậu cảm nhận đời này có điều khác với đời trước của mình, không hiểu tại sao từ khi sinh ra cậu lại bị ngu si ba năm, sau đó lại đụng hỏng đầu rồi khôi phục ký ức đời trước, thậm chí còn có được siêu năng lực đọc tâm. Chỉ gần người khác tới gần cậu nửa mét, cậu liền có thể đọc rõ suy nghĩ của đối phương.

Ban đầu An Tử Mặc tưởng cậu đã xuyên qua thế giới khác, nhưng cậu vẫn mắc bệnh không đau như ở kiếp trước, người phụ nữ trước mặt cậu cũng có khuôn mặt giống y như kiếp trước.

Không có gì thay đổi.

Tất cả mọi người trong thôn đều nói cậu bị bỏ rơi.

An Tử Mặc cũng không quá bất ngờ, người phụ nữ vừa ích kỉ vừa tham tiền kia đương nhiên sẽ không lãng phí sức lực cùng tiền tài trên một tên phế vật như cậu.

Với cậu, chuyện này chưa hẳn đã là chuyện không tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!