Chương 5: (Vô Đề)

Edit + Beta: Minh An

Từ Giang Thành đến thôn Thủy Liên đi hết ít nhất nửa ngày. Con đường đến đây vừa xa lại vừa khó đi, đã vậy còn phải đi qua một đoạn đường núi lầy lội nữa.

Trong thôn có vài người già túm tụm đánh bài, nói chuyện dưới gốc cây. Khi An Tưởng đi qua, họ chỉ chỉ trỏ trỏ, trong mắt không che giấu chút tò mò nào đối với sự xuất hiện của An Tưởng.

An Tưởng không quen bị nhìn chăm chú như vậy, cô cúi gằm cổ xuống, chân bước nhanh hơn một chút.

Sân nhà ông ngoại gần ngay trước mắt, trước cửa treo cờ tang, có mấy đứa trẻ đang tò mò đứng vây quanh ngoài cửa, nhón mũi chân nhòm vào.

Con trai cô đang ở trong ngôi nhà đó.

Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, An Tưởng dừng chân ngay lại.

Ba năm nay không phải là cô chưa từng tới thăm con mình, nhưng mỗi lần cô đều đứng nhìn con từ xa, chưa từng nói chuyện hay tiếp xúc gần với con mình.

Đối với An Tử Mặc thì cô là người mẹ mà cậu chẳng hề quen biết, với An Tưởng cũng vậy, cô chẳng biết gì về An Tử Mặc – con mình đang ở trong nhà. Nói cho dễ hiểu thì quan hệ giữa bọn họ là quan hệ mẹ con trên danh nghĩa, vô cùng xa lạ.

Trong lúc An Tưởng đang hoảng hốt, giọng nói lạnh băng của hệ thống vang lên trong đầu cô.

[Ký chủ, trước khi cô đi vào tìm con trai thì có một số việc tôi muốn nói với cô.]

Giọng điệu của hệ thống căng thẳng hơn bình thường.

"Cậu, cậu nói đi." An Tưởng không có tâm trạng nghe hệ thống nói chuyện, cô nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng dánh nho nhỏ kia thì thất vọng, sau đó cô tìm một gốc cây hòe già lén lút ngồi xổm xuống.

Hệ thống: [Tôi nói thế này cô đừng ngạc nhiên quá, thật ra con cô không phải là con cô.]

2

"... ?"

An Tưởng ngốc một lúc lâu: "Là sao?"

Hệ thống nghiêm túc: [Chính là... Buổi tối hôm đó có một người khác.]

Trong lòng An Tưởng hoảng loạn, cẩn thận nhớ lại những người khác phái cô gặp từ khi xuyên đến đây.

Ngoài cậu nhóc bán đồ ăn cùng người trông cửa của khu chung cư ra thì cô thề cô chưa từng gặp gỡ một chàng trai trẻ tuổi nào. Đừng nói một chàng trai trẻ tuổi, ngay cả một cô gái trẻ tuổi cũng chưa từng gặp qua.

An Tưởng luống cuống, vội vàng nói: "Cậu cậu cậu đừng nói bậy, trừ người kia ra thì tôi chưa từng ngủ cùng người khác!!"

Cô là quỷ hút máu ngoan ngoãn nhất trên đời, nếu không vì thức tỉnh năng lực của quỷ hút máu, còn lâu cô mới đồng ý thực hiện nhiệm vụ vớ vẩn như vậy.

Hệ thống nói lời này đúng là vũ nhục quỷ cách của cô mà!

An Tưởng không thể nhịn được nữa, gấp gáp nói: "Cậu... Cậu mau rút lại lời nói, tôi chuẩn bị đi gặp con tôi bây giờ, để nó nghe được không tốt đâu."

[Cô đừng vội, ý tôi là...] Sóng điện của hệ thống bất ổn, [Tôi bị lỗi.]

Nói xong hệ thống im lặng.

"... Cái gì???" An Tưởng càng ngơ ngác hơn.

Lỗi là sao? Đồ vật công nghệ cao như vậy mà có thể bị lỗi à?

Hệ thống: [Một lần cô trộm tới xem An Tử Mặc, tôi liền phát hiện huyết thống của đứa trẻ này có chút không thích hợp. Cho nên tôi kiểm tra lại, phát hiện trình tự của tôi bị lỗi, làm cô ngủ sai người.]

3

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!