Chương 49: (Vô Đề)

Editor: Minh An

Beta: Cún

Bọn họ cứ như đường dính chặt vào nhau ngồi trên sô pha, nửa ngày cũng không định tách nhau ra.

An Tử Mặc cay mắt, không nhìn nổi nữa, đứng đằng sau ho khan hai tiếng.

An Tưởng giật mình, luống cuống lăn từ đùi Bùi Dĩ Chu xuống.

Cô xoay đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ của con mình mà sốt ruột giải thích: "Mẹ...... Mẹ cùng chú Bùi đang ngồi nói chuyện phiếm, không làm gì khác."

"......"

"Thật đó!"

An Tử Mặc nhìn chằm chằm vào hai mắt Bùi Dĩ Chu.

Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu bình thản, như trích tiên, trên mặt viết mấy chữ "không nhiễm khói lửa nhân gian". Người này càng tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu thì An Tử Mặc lại khinh bỉ anh bấy nhiêu.

An Tưởng che lại khuôn mặt đỏ hồng vì ngại của mình, không dám nhìn hai người, rầu rĩ nói, "Mẹ...... Mẹ định đi nấu mì cho chú Bùi ăn. Mặc Mặc có muốn ăn không?"

An Tử Mặc lười không thèm trả lời.

Hai chân Bùi Dĩ Chu vắt chéo, vô cùng tự nhiên che đi chỗ xấu hổ nào đó.

1

Vẻ mặt anh bình tĩnh: "Không cần đâu. Cô đang bị thương, không cần nấu thức ăn cho tôi."

"Như vậy sao được. Anh chạy từ xa đến đây, còn chưa ăn cơm. Huống chi anh cũng không ăn được hương vị của cơm người khác làm." Khi còn nhỏ An Tưởng từng bị cảm. Lúc ấy cô bị mất vị giác không cảm nhận được hương vị của đồ ăn, vô cùng khó chịu. Cô không thể tưởng tượng một người như Bùi Dĩ Chu, không có vị giác tới vài chục năm thì sẽ sống như nào đây.

"Hay anh muốn ăn cơm rang?" Cô nghiêng đầu, vô cùng nghiêm túc hỏi.

An Tử Mặc không khỏi mỉa mai nói: "Có lẽ chú Bùi muốn ăn món khác đó."

Mắt Bùi Dĩ Chu hạ xuống.

An Tưởng không biết cậu đang nói móc, hơi khó xử nói, "...... Nhưng trong nhà không còn nguyên liệu để nấu món khác."

"Cô đừng nghe thằng bé nói linh tinh."

Bùi Dĩ Chu đã bình thường trở lại. Anh chậm rãi đứng dậy, nhìn An Tưởng, "Nghỉ ngơi thật tốt. Mai tôi sẽ cho người tới đưa đồ ăn cho cô. Không cần vất vả đâu, cẩn thận không vết thương cũ lại rách ra."

"Biết rồi." An Tưởng gật đầu lia lịa như các bạn nhỏ.

Hành động của cô vô cùng đáng yêu, ánh mắt Bùi Dĩ Chu tràn ngập ý cười, bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô. Cảm nhận được ánh mắt thù địch của An Tử Mặc đứng cách đó không xa anh mới lưu luyến thu tay về.

"Tôi phải về rồi."

"Được." An Tưởng định đứng dậy tiễn anh nhưng Bùi Dĩ Chu lại cản cô lại.

"Không cần tiễn đâu. Cô nhớ nghỉ ngơi sớm nhé!"

"Ừm." An Tưởng chống tay vào chỗ tựa lưng của ghế sô pha, nhìn Bùi Dĩ Chu đi ra chỗ đổi giày.

Ánh mắt của cô cháy bỏng. Bùi Dĩ Chu thay giày xong lại quay lại nhìn cô thêm cái nữa.

Anh cong môi cười nhạt: "Sáng mai 9 giờ tôi sẽ qua đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!