Chương 42: (Vô Đề)

Editor: Minh An

Beta: Cún

Cuối cùng, cuộc chiến của hai người kết thúc bằng việc Bùi Ngôn nhận thua.

Buổi chiều, trước khi tan học một giờ, Bùi Nặc ghé vào cửa sổ nói chuyện với An Tử Mặc: "Tử Mặc, cậu xem, mẹ cậu tới đón cậu rồi kìa."

Nghe được âm thanh các bạn nhỏ đều vây qua xem.

"Đúng vậy, đúng vậy, tới thật rồi kìa."

"An Tử Mặc, mẹ cậu đến đón cậu sớm thật đấy!"

"Cậu sướng thật, tớ thật hâm mộ cậu......"

Phần lớn phụ huynh của mấy bạn nhỏ trong lớp này khá bận, mỗi lần tan học đều phải chờ các bạn lớp khác ra về hết rồi thì ba mẹ của bọn họ mới khoan thai tới muộn. Hôm nay là lần đầu tiên mấy bạn thấy có phụ huynh đến đón con sớm như vậy.

An Tử Mặc nhíu nhíu mày, đứng dậy đi ra cửa.

Cách đó không xa, An Tưởng bám cửa nhìn vào bên trong. Cô liếc mắt một cái thấy An Tử Mặc, hưng phấn vẫy tay với cậu.

Mắt cô sáng ngời, chỉ kém viết thẳng hai chữ "vui vẻ" lên mặt.

"An Tử Mặc, mẹ cậu trông thật xinh nha!"

"An Tử Mặc, mẹ cậu là tiên nữ sao?"

Mấy bạn nhỏ bên cạnh ríu rít nói chuyện không ngừng, An Tử Mặc đen mặt chạy ra khỏi lớp, tới trước mặt An Tưởng.

Thấy thằng nhóc ra, An Tưởng lập tức ngồi xuống, nói chuyện với cậu qua song cửa.

"Mặc Mặc, hôm nay con đi học thế nào?" An Tưởng vừa hỏi vừa quan sát cậu. Thằng nhóc này sạch sẽ như lúc mới ra khỏi cửa, khuôn mặt bầu bĩnh không có một vết thương, thoạt nhìn không có vết tích bị bắt nạt. Trái tim treo cao cả ngày của cô cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.

"Sao mẹ đến sớm thế?" An Tử Mặc nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn thoáng qua thấy mấy bạn nhỏ cùng lớp không biết từ lúc nào đã tụ tập trộm xem, lén lút cứ như sợ bị phát hiện.

"Mẹ lo lắng cho con nên hai giờ trước đã tới rồi."

Hai giờ trước......

Hô hấp An Tử Mặc chững lại, biểu cảm trở nên cổ quái.

"Không sao đâu, Mặc Mặc đi chơi cùng các bạn đi, mẹ ở chỗ này chờ con." An Tưởng xoa nhẹ đôi chân bị nhức do ngồi xổm quá lâu, tươi cười vẫy vẫy tay, "Đi thôi đi thôi."

"......" Trọng điểm không phải là cái này.

An Tử Mặc tiến lên vài bước, ngẩng đầu lên, hơi hạ giọng: "Về sau mẹ không cần tới, tan học con sẽ tự trở về." Ở đây cách nhà có vài bước, hoàn toàn không cần người đưa đón, lại càng không phải tới đây chờ cậu tan học.

An Tưởng lập tức từ chối, "Như vậy sao được, nhỡ đâu con bị bắt cóc thì sao?"

"Các bạn nhỏ về lớp thôi nào. Chúng ta chuẩn bị tan học."

An Tử Mặc nhìn cô thêm một cái sau đó xoay người chạy về lớp.

Còn 10 phút nữa là tan học, ngoài cửa ngày càng có thêm nhiều phụ huynh. Theo tiếng chuông vang lên thì các bạn nhỏ xếp thành hàng dài, xếp hàng đi từ trong ra.

An Tưởng gấp không chờ nổi nhận lấy cặp sách của An Tử Mặc, đang định rời đi thì đột nhiên cảm nhận được cặp mắt cực kỳ hâm mộ. Cô nhìn lại về hướng đó. Trong không khí vui sướng vì được tan học thì có hai bạn nhỏ ngồi xổm chơi xếp gỗ, vẻ mặt hâm mộ cũng lộ ra vài phần cô đơn.

An Tưởng mím môi, đi đến trước mặt cô giáo, "Chào cô. Tôi muốn hỏi một chút, khi nào phụ huynh của Bùi Ngôn cùng Bùi Nặc đến đón hai đứa nó?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!