Edit + Beta: Minh An
Mấy tuần sau, An Tưởng thấy khó chịu trong người nên đi bệnh viện kiểm tra. Đúng là cô mang thai thật.
Khác với hệ thống bình tĩnh thì người làm mẹ như An Tưởng lại vô cùng căng thẳng. Cô còn chưa học xong cách người như thế nào, đột nhiên làm mẹ người ta, về cả tâm lý hay sinh lý đều khó thể tiếp nhận được.
Áp lực tâm lý quá lớn làm cả đêm An Tưởng không ngủ được, hơn nữa phản ứng ốm nghén của cô khá nghiêm trọng, bị sút cân, cả người gầy gò như một trang giấy mỏng manh.
Đó không phải là chuyện tốt, hệ thống sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, vội vàng đứng ra đảm nhận nhiệm vụ tư vấn tâm lý: [Ký chủ cô đừng lo lắng quá, hãy thử nghĩ về kế hoạch tương lai đi.]
Kế hoạch tương lai?
An Tưởng đang nôn lên xuống lại thật sự bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch tương lai.
Kế hoạch tương lai của cô chính là thức tỉnh năng lực tối cao, tuy chưa đến mức có thể một tay thống nhất, đứng đầu toàn bộ tộc quỷ hút máu nhưng ít nhất cô cũng sẽ khiến những kẻ từng bắt nạt cô gặp báo ứng!
Chỉ là...
Bây giờ đến mang thai cô còn cảm thấy khó khăn, cô sợ đến lúc đó cô sinh đứa nhỏ ra, không chăm sóc nó cẩn thận nó lại chết non.
Hệ thống như cảm nhận được sự lo lắng dưới đáy lòng cô, nói: [Cô chỉ cần sống theo cốt truyện, chờ sinh đứa nhỏ rồi trực tiếp gửi nó về quê cho ông ngoại chăm sóc. Đến lúc nó lên 4 tuổi lại đón nó về, tính ra ký chủ chỉ cần nuôi nó một năm, không khó khăn gì cả. Hơn nữa trong người con cô còn chảy một nửa dòng máu của quỷ hút máu, không dễ chết như vậy.]
Gen của quỷ hút máu đã ban sẵn cho những người có được nó một sức khỏe vô cùng tốt, dù là trẻ con cũng không dễ bị thương.
Sau khi được hệ thống an ủi, An Tưởng đỡ lo hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn thấy thấp thỏm như cũ.
Cô nơm nớp lo sợ ôm cái bụng đang từ từ to lên, một mình ở trong quan tài khó nhọc vượt qua từng ngày một, mãi mới hoàn thành mười tháng mang thai. Sau đó vào một đêm ở một bệnh viện phụ sản cô sinh nam chủ tương lai – An Tử Mặc.
Rạng sáng tại khoa phụ sản vô cùng ồn ào. Nào là tiếng khóc oe oe của trẻ con, nào là tiếng gọi ý ới của người lớn, nào là những bước chân vội vã bên ngoài phòng bệnh...
An Tưởng mệt mỏi nằm bẹp trên giường bệnh không động đậy. Cô vừa sinh xong nên cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bụng cũng rất đau, tay chân như bị xé rách, vừa đau nhức vừa mất hết sức lực. Dù mệt như vậy nhưng An Tưởng cũng không dám thả lỏng đầu óc.
Ánh trăng chiếu rọi vào trong phòng, tiếng hít thở đều đều truyền từ trong xe nôi ra như nhắc nhở An Tưởng rằng cô vừa mới giúp một sinh linh bé nhỏ chào đời.
An Tưởng chậm rãi thò cổ qua đó xem. Dưới ánh đèn, gương mặt của cô tái nhợt, vừa mệt mỏi vừa thiếu sức sống. Chỉ có đôi mắt của cô là sáng lấp lánh như ẩn chứa hàng vạn vì sao trong đó.
An Tưởng cố sức chống nửa người trên, định thò đầu qua xem.
Em bé mới sinh được cuốn chặt trong tã lót như chồi non mới nhú. Tóc của em bé thưa thớt, da thì nhăn như con khỉ. Em bé còn chưa mở mắt, tay chân đá loạn cái chăn trong vô thức như muốn thoát khỏi sự bó buộc.
Đây là em bé loài người mà An Tưởng sinh ra.
Một tình cảm không rõ nảy sinh từ đáy lòng An Tưởng. Cô quan sát, tò mò ngắm nhìn sinh vật nhỏ bé kỳ lạ này.
An Tưởng chậm rãi duỗi tay, dùng ngón trỏ cọ cọ hai cái trên cái má mềm mềm của em bé.
"Oa oa ——!!!"
Em bé đang ngủ say khóc to không hề báo trước.
An Tưởng bị tiếng khóc dọa cho sợ run người, tay chân luống cuống co rúm lại trong chăn, nhìn chằm chằm xe nôi không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
"Em bé khóc sao?"
Y tá đẩy cửa bước vào.
An Tưởng như thấy cứu tinh, thở phào nhẹ nhõm, lắp bắp nói: "Tôi chỉ sờ nó một chút..." Chắc là em bé loài người không thích bị sờ nhưng An Tưởng không ngờ nó lại phản ứng mãnh liệt đến vậy.
Nhìn em bé khóc thút thít không ngừng, An Tưởng càng căng thẳng hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!