Chương 39: (Vô Đề)

Editor: Minh An

Beta: Cún

Hai bạn nhỏ ngồi trong phòng chơi hơn một tiếng, cho đến tận khi An Tưởng gọi mới khoan thai ra ngoài.

Bữa tối An Tưởng chuẩn bị một nồi lẩu. Vừa tiện vừa đỡ mệt.

An Tưởng sắp xếp bát đũa, nhìn về phía Bùi Thần, "Bùi tiên sinh định tới hả?"

"Em cũng không biết, chắc là nhanh thôi." Bùi Thần vừa nói vừa gửi tin nhắn cho Bùi Dĩ Chu.

[Bùi Dĩ Chu: Đến ngay đây.]

"Cụ em nói cụ sẽ đến ngay."

An Tưởng gật gật đầu, bật bếp, cho đồ lâu chín thả vào trong nồi trước.

Không bao lâu sau, chuông cửa vang lên hai tiếng.

An Tưởng đi ra mở cửa. Người đàn ông đứng ngoài cửa thân hình cao lớn, khuỷu tay cầm áo khoác ngoài, cà vạt thắt lỏng lẻo, mặt mày tinh xảo, lộ ra tùy ý từ trong ra ngoài.

Cô tránh đường ra, thuận tay nhận lấy áo của anh treo trên giá để quần áo bên cạnh, rồi khom lưng lấy dép lê đặt xuống dưới chân Bùi Dĩ Chu.

Nhìn cô gái còn chưa kịp cởi tạp dề ra, Bùi Dĩ Chu hơi cong môi, không hiểu sao cảm thấy vui vẻ.

Loại cảm giác này giống như một người chồng đi làm về được vợ ra đón.

Ấm áp lại ngọt ngào.

"Cụ Bảy!" Bùi Thần đã cầm đũa lên ăn, cậu đặt đũa xuống vẫy vẫy anh.

Bùi Dĩ Chu rửa sạch tay sau đó tự nhiên ngồi đối diện An Tưởng.

An Tưởng cầm bát đặt trước mặt anh, chỉ vào hai bát nước chấm nói, "Bên trái là cay, bên phải là không cay, anh thích ăn cái gì thì nhúng vào cái đó." Cô không biết khẩu vị của Bùi Dĩ Chu như nào nên lúc mua cố ý mua hai hương vị khác nhau.

Bùi Thần nói: "Chị An Tưởng không cần quan tâm khẩu vị của cụ Bảy đâu, cụ không có vị giác, ăn cái gì cũng đều như nhau cả."

Lời vừa nói ra khỏi miệng, ngón tay của Bùi Dĩ Chu đang nắm đũa cứng đờ.

An Tưởng hiển nhiên không ngờ tới, hơi kinh ngạc nhìn anh.

Vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh, như sớm đã quen bị nói như vậy rồi. Anh gắp một miếng thịt lên đặt vào trong bát, cho vào trong miệng thong thả ăn, sau đó nhăn mày lại, trán toát ra một chút mồ hôi.

"Có chút kích thích."

Bùi Thần kinh ngạc: "Cụ, cụ có thể cảm nhận được vị nó như nào?" Cả Bùi gia đều biết vị giác của Bùi Dĩ Chu không nhạy, anh cũng không có khứu giác, đi mời rất nhiều bác sĩ về cũng không tìm ra được biện pháp để giải quyết. Bùi Dĩ Chu quá mức hiểu chuyện, sau khi trị liệu vài lần đều thất bại thì không cưỡng cầu nữa.

"Cũng không hẳn." Bỗng nhiên Bùi Dĩ Chu nhìn về phía An Tưởng, thanh âm nhàn nhạt, "Hình như chỉ có thể nếm được hương vị của tiểu thư An Tưởng."

Câu này dường như có một tầng nghĩa khác.

Ánh mắt anh nhìn An Tưởng dường như còn nóng hơn so với nhiệt độ tỏa ra từ nồi lẩu. Sắc mặt An Tưởng thay đổi, không khỏi cúi đầu, môi mấp máy nửa ngày mới nói ra được vài chữ, "...... Có thể là trùng hợp thôi."

"Có lẽ vậy." Bùi Dĩ Chu bình tĩnh dời ánh mắt đi, lần đầu tiên đầu lưỡi anh có thể nếm được vị kích thích đến như vậy, ăn hai miếng rồi không chịu nổi nữa, buông đũa xuống uống nước.

"À lại nói tiếp, Tử Mặc sắp đi học ạ?"

"Ừ. Học cùng trường với mấy đứa Bùi Nặc đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!