Chương 36: (Vô Đề)

Edit + Beta: Minh An

Nồi canh đang được đun trên bếp nóng hôi hổi.

Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu lạnh lùng, An Tưởng cảm thấy hơi lo lắng.

"Có thể tìm chỗ nào yên tĩnh không?"

Nơi yên tĩnh nhất ở tiệm trà sữa chính là WC. An Tưởng có một dự cảm, có lẽ anh định tránh mặt An Tử Mặc.

"Anh... Anh không đứng đây nói được sao? Tôi còn đang nấu cơm đó." Thức ăn vừa mới thái được một nửa, trứng gà còn chưa kịp đập, bệ bếp rất lộn xộn.

"Tôi muốn nói chuyện riêng với cô."

Hai mắt Bùi Dĩ Chu nóng như có ngọn lửa cháy bên trong.

An Tưởng không tránh được nên tùy ý lau khô tay, theo Bùi Dĩ Chu đi vào toilet.

Anh khóa trái cửa toilet. Không gian nhỏ hẹp ngay lập tức rơi vào trạng thái đóng băng.

An Tưởng có chút hoảng hốt. Cô lùi về sau vài bước nhỏ để kéo ra khoảng cách giữa hai người.

"Anh muốn nói gì thế? Anh nói nhanh lên, tôi còn đang hầm canh xương trâu bên ngoài."

Cô khăng khăng đòi nấu cơm, Bùi Dĩ Chu hơi bất đắc dĩ.

Anh cũng không phải là người thích nói dài dòng, cũng không muốn dây dưa về vấn đề này nữa làm lãng phí thời gian.

Bùi Dĩ Chu kéo kéo cổ áo, không dài dòng nữa, trực tiếp mở miệng: "Tháng ba, phòng 1409 khách sạn Đế Hoa. Cô có ấn tượng không?"

Sống lưng An Tưởng cứng đờ, quên cả chớp mắt, hai mắt co chặt lại.

Tim cô đập chậm nửa nhịp, trong đầu ngay lập tức có vô số ý nghĩ chạy qua.

Cô nhớ rõ, hơn nữa cả đời không quên.

Mấy năm trước vào buổi tối hôm đó, hệ thống giúp cô trộm chạy vào trong khách sạn, lại giúp cô lẻn vào trong phòng để sinh hạ nam chủ tương lai An Tử Mặc.

Cô cũng nhớ rõ bàn tay to của người đàn ông kia tự do lướt trên người mình, nhớ rõ sự ái muội vô cùng cùng sự vui thích. Cô nhớ rõ mình khóc đến khàn cả giọng, còn nhớ rõ từng tiếng thở dốc.

Cô không quên tất cả những điều đó.

Chỉ là...

Tại sao anh lại nói như vậy?

An Tưởng ngơ ngác nhìn chằm chằm người đàn ông.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh trắng nõn, mày rậm mũi cao, cánh môi đẹp đẽ, nốt ruồi son ẩn nơi mí mắt như thêm mắt cho rồng tôn lên khí chất thanh lãnh của anh.

Bùi Dĩ Chu lớn lên trông quá đẹp, đúng là hệ thống không lừa cô.

Nhịp thở An Tưởng dồn dập, cô hoảng loạn vội vàng dời tầm mắt đi. Sau một lúc lâu, dưới tầm mắt nóng bỏng của anh, môi cô run run nói mấy chữ: "... Tôi không biết."

Không khí rơi vào yên lặng.

Đôi mắt Bùi Dĩ Chu không lệch đi nửa phần. Màu sắc linh hồn vốn dĩ trong sáng của cô vì lo lắng mà nhiễm thêm một chút màu lam u buồn, trộn lẫn với màu đen nói dối.

Bùi Dĩ Chu không vạch trần cô. Anh đối xử với cô bằng sự kiên nhẫn chưa từng có của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!