Chương 34: (Vô Đề)

Edit + Beta: Minh An

Hôm sau hai người phải trở về Giang Thành.

An Tưởng rời giường thu dọn đồ đạc rồi gõ cửa phòng An Tử Mặc.

"Mặc Mặc, con dậy chưa?"

Trong phòng không có tiếng đáp lại. An Tưởng kiên nhẫn đợi vài phút, xác định không có động tĩnh gì liền đẩy thẳng cửa đi vào.

"Mặc Mặc?"

Trên giường không có người, cửa toilet khép hờ.

An Tưởng đến gần phát hiện An Tử Mặc đang đứng trước gương không động đậy.

"Con đang làm gì thế?" An Tưởng tò mò thò lại gần, thấy An Tử Mặc đang đứng trước gương nghịch răng. Chiếc răng lung lay như sắp gãy.

Ánh mắt An Tưởng sáng lên, lập tức xoay mặt thằng bé qua, dùng ngón tay nhẹ nhàng lay lay chiếc răng cửa nhỏ xinh, vui vẻ kêu thành tiếng: "Ôi, Mặc Mặc sắp thay răng rồi!"

Cô ui sướng nhưng An Tử Mặc lại không cười nổi. Vì cái này hoàn toàn ngược với quy luật sinh trưởng bình thường của nhân loại.

Nếu như là người bình thường thì khoảng sáu bảy tuổi sẽ bắt đầu thay răng. Có một số ít sẽ thay răng sớm hơn nhưng phần lớn qua 4 tuổi mới thay răng. Khi thay răng thì răng cửa của hàm dưới sẽ bị rụng trước, sau đó lần lượt di chuyển ra xung quanh. Cho đến khoảng mười một, mười ba tuổi thì sẽ hoàn toàn thay xong.

Hiện tại cậu ba tuổi bảy tháng. Tuổi này thay răng không phải bệnh chính là đột biến, hơn nữa vừa mới thay lại thay hai chiếc răng nanh!!

Cậu không phải là yêu quái, chắc chắn không phải do đột biến. Nên khả năng mắc bệnh là khá lớn. Chỉ là... người cậu cũng không có chỗ nào không thoải mái.

"Mẹ không cảm thấy bây giờ con không nên thay răng sao?" An Tử Mặc bình tĩnh hỏi, hoàn toàn không hiểu vì sao cô lại vui vẻ.

*Minh An: Vì An Tử Mặc biết An Tưởng không phải là người mẹ độc ác kiếp trước của mình nên tui sẽ đổi xưng hô từ bà – tôi sang mẹ

- con nhé!

Nghe cậu nhóc hỏi, An Tưởng nghiêng nghiêng đầu, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cậu: "Ngốc ạ, các bạn nhỏ đều phải thay răng, đây là chuyện vô cùng bình thường."

"......" Bà mẹ ngốc của tôi ơi! Chuyện này không bình thường!! Các bạn nhỏ cũng sẽ không thay răng sớm như vậy, càng không rụng hai chiếc răng nanh trước! Cái này trái ngược hoàn toàn với quy tắc tự nhiên của loài người!

"Được rồi được rồi, con rửa mặt nhanh lên rồi ăn sớm một chút. Sau khi chúng ta trả quần áo cho Bùi tiên sinh xong thì đi về nha!"

Vẻ mặt An Tưởng thờ ơ, rõ ràng cô không để việc cậu thay răng ở trong lòng.

Chờ đến khi cô ra khỏi cửa, An Tử Mặc lại đứng trước gương há to miệng, cẩn thận dùng ngón cái chạm chạm vào răng cửa bên cạnh răng nanh nho nhỏ của mình.

Không hợp lý.

Rất không hợp lý.

Cậu dùng đầu lưỡi liếm liếm răng với vẻ mặt âu lo.

Hay là do hôm qua cắn người dùng lực mạnh quá mới không cẩn thận làm răng lung lay? Cũng không đúng, hàm răng của loài người cũng không yếu ớt đến vậy.

An Tử Mặc thở dài, mở vòi nước ra hắt nước lạnh lên mặt mình.

Nước lạnh làm đầu óc cậu trở nên tỉnh táo ngay lập tức. An Tử Mặc mạnh mẽ ném việc này ra sau đầu, mặt vô cảm rửa mặt sau đó nhảy xuống ghế đi vào nhà ăn ăn bữa sáng.

Răng cậu cũng không quá lung lay, nhưng vẫn không thoải mái.

An Tưởng cũng nghĩ đến điểm này nên vô cùng cẩn thận chuẩn bị bữa sáng gồm bánh mì cùng cháo đậu đỏ cho cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!